Đang trong giờ làm, tôi bất ngờ nhận được cuộc điện thoại của con bạn học cùng thời Đại học, chưa kịp hỏi chuyện thì đầu dây bên kia, giọng con bạn hớt hải, có phần sốt sắng: “Dung ơi, tớ vừa nhìn thấy chồng cậu vào khách sạn”.
Tôi phá lên cười, bởi chuyện chồng tôi thường xuyên vào khách sạn chẳng có gì lạ. Anh làm tại phòng marketing cho một công ty du lịch của thành phố, vì vậy, việc ra vào các khách sạn khác trong giờ hành chính là công việc hàng ngày của anh ấy.
Tuy nhiên, cô bạn tôi vẫn thao thao bất tuyệt: “Dung ơi, cậu có bị hâm không khi biết chồng vào khách sạn cùng nhân tình, hú hí với nhau cả 3 tiếng đồng hồ trong phòng mà còn cười cợt như chuyện đùa thế à? Cậu đang bị cắm sừng cậu có biết không?”.
Nếu không giữ được bình tĩnh, có lẽ, chiếc điện thoại Iphone chồng mới mua cho tôi đã rơi phịch xuống đất. Tai tôi như ù đi, mắt hoa không nhìn thấy bất cứ vật gì xung quanh cùng một tâm trạng rối bời. Chồng tôi ngoại tình ư? Không thể nào, bởi từ trước đến nay, anh luôn đối xử tốt với gia đình, vợ con. Tôi có thể quên ngày cưới nhưng chồng tôi thì không bao giờ. Sinh nhật vợ, hay những ngày lễ dành cho phụ nữ, chồng luôn về nhà với bó hoa hồng đỏ rực trên tay cùng những món quà bất ngờ, khiến tôi vô cùng thích thú và hạnh phúc.
Mặc dù công việc khá bận rộn, nhưng hễ về đến nhà, anh thay vội bộ quần áo công sở, xắn tay giúp vợ cơm nước, dọn dẹp, cho con ăn. Nói chung, tôi chưa bao giờ phải bận tâm về chồng, cũng như có nằm mơ tôi cũng không nghĩ rằng sẽ có ngày chồng ngoại tình.
Không tin vào “mật báo” của cô bạn, tôi bí mật thuê thám tử theo dõi, và chỉ một tuần sau, anh ta xác nhận, chồng tôi thực sự có bồ. Cô bồ mà chồng tôi đang cặp kè rất trẻ trung, xinh đẹp, là một trong những đối tác làm ăn của anh ấy.
Đã có lần, theo sự chỉ dẫn của thám tử, tôi đã đến tận khách sạn – nơi chồng tôi và cô bồ bé nhỏ của anh ta đang “tâm sự” trong đó. Tôi đã định bắt quả tang, làm toáng lên nhưng bình tĩnh lại, nếu làm như vậy, người chịu thiệt thòi nhất là chính bản thân mình nên tôi lẳng lặng ra về, quyết tìm cách kéo chồng quay đầu lại.
Nghĩ nát óc, cuối cùng tôi đánh quả liều kéo mẹ chồng vào cuộc. Tôi đã trình bày tất cả mọi việc với mẹ chồng, thậm chí, đưa ra cả tập ảnh chồng tôi tình tứ khoác tay bồ vào khách sạn nhưng mẹ chồng tôi vẫn không tin. Bà cho rằng, cô gái đi cùng chồng tôi có thể chỉ là đồng nghiệp, và khoác tay đôi khi chỉ là cử chỉ xã giao mà thôi.
Cuối cùng, tôi đề nghị mẹ chồng cùng tôi đến tận nơi bắt quả tang để bà biết rằng, chuyện con trai bà phản bội vợ là chuyện có thật.
Sau khi được thám tử mât báo, tôi cùng mẹ chồng phục kích tận nơi và bắt quả tang tại trận. Mẹ tôi giận lắm định tát chồng tôi nhưng tôi ngăn cản.
Về nhà, bà mắng xối xả chồng tôi và lớn tiếng đe dọa: “Tao nuôi mày khôn lớn, cho mày ăn học thành người, có công ăn việc làm tử tế để giờ đây mày báo hiếu với mẹ như thế này à? Con Dung nó khiếm khuyết ở điểm nào mà mày đổ đốn, sinh hư hỏng thế này hả con. Nếu hôm nay, tao không bắt tận tay thì mình chối bay chối biến phải không? Mày làm ô nhục thanh danh của cả cái nhà này. Mày liệu liệu mà thu xếp đi, một là mày tiếp tục quan hệ với đứa con gái lẳng lơ kia và nhặt xác mẹ mày ngoài sông Hồng, hai là mày quay về với gia đình, với vợ con. Mày làm tao thấy xấu hổ với con dâu, với mọi người vì làm mẹ mà không biết dạy con tử tế”, mẹ chồng tôi mắng xối xả vào mặt chồng tôi khiến anh không kịp nói câu nào.
Từ sau lần ấy, mẹ chồng tôi lo nghĩ nhiều đến đổ bệnh. Bị huyết áp cao nên mỗi khi có chuyện gì phiền lòng, bà lại phải vào viện cấp cứu.
Chồng tôi vào thăm, bà nhất quyết không nhìn mặt và đuổi đi. Bà cho biết, bà chỉ chấp nhận khi nào anh không còn quan hệ với cô gái kia nữa.
Vốn là đứa con có hiếu, lo cho sức khỏe của mẹ và dường như đã nhận ra sai lầm của mình, chồng tôi đã quỳ gối xin mẹ tha thứ và hứa sẽ không bao giờ tái phạm sai trái nữa.
Tôi rơi nước mắt, thầm cảm ơn mẹ chồng vì đã giúp tôi kéo chồng về với gia đình. Có lẽ, chính tình yêu thương của bà cũng là lí do tôi dễ dàng tha thứ cho người chồng phản bội.