Đây là có lẽ lần thứ 5 tôi “lên dây cót” tinh thần cho bản thân mình để có thêm động lực viết đơn. Tôi đã lập gia đình 4 năm nay, với người mà tôi yêu suốt 2 năm và có một câu con trai xinh xắn. Có nằm mơ, tôi cũng không bao giờ nghĩ, có một ngày mình lại có ý nghĩ viết đơn ly dị anh chồng “hoàn hảo” này.
Trong con mắt của những người ngoài, chồng tôi là hình mẫu lý tưởng, anh làm trưởng phòng của một công ty lớn, rất quan tâm chăm sóc vợ con, nhiệt tình với bạn bè. Trước khi cưới nhau, chúng tôi đã có thời gian 2 năm tìm hiểu, tôi nghĩ rằng, lấy anh là quyết định hoàn toàn đúng đắn.
Ngoài tình yêu dành cho anh, tôi rất thương anh bởi anh sống trong một gia đình khá phức tạp. Bố anh nghiện rượu, thường xuyên đánh chửi hai mẹ con thậm tệ. Nhiều lần, anh tìm tới tôi khi không giấu nổi những giọt nước mắt, anh thương mẹ mình nhưng nhất định bà không chịu ly dị để giải thoát chính mình khỏi địa ngục ấy. Khi bố anh mất, cuộc sống của hai mẹ con dễ thở hơn, và vài năm sau đó, chúng tôi làm đám cưới. Mẹ anh sống cùng hai vợ chồng vì chúng tôi muốn chăm sóc bà thật chu đáo.
Nhưng niềm vui làm vợ chồng son giữa chúng tôi chẳng được bao lâu, khi công việc của anh có chút trục trặc. Anh thường về nhà và trút giận lên đầu vợ. Chưa bao giờ anh đánh đập tôi, nhưng thường xuyên lăng mạ tôi bằng thứ ngôn ngữ chợ búa, thậm chí thóa mạ tôi bằng những câu chửi thề bẩn thỉu.
Tôi vẫn nhớ, tròn 1 năm ngày cưới, chúng tôi đã hẹn đi ăn tối kỷ niệm ngày đặc biệt này. Đúng hôm đó, anh bận đi tiếp khách, tôi chỉ gọi và nhắn anh cố gắng về sớm. Tới đêm, khi đợi chồng mệt mỏi, tôi đóng cửa phòng đi ngủ. Anh về người nồng nặc mùi rượu và quát: “Mày dám giục tao về à? Mày là cái thá gì? Mẹ tao còn không dám gọi cho tao. Mày là đồ con chó”… Cùng với đó là hàng loạt những ngôn từ tục, tôi không tiện nói ra đây.
Tôi khóc suốt đêm hôm đó, tôi gần như choáng váng vì chồng nói với mình như vậy. Hôm sau, tôi quyết định nói chuyện thẳng thắn để anh hiểu, giữa vợ chồng anh không nên hành xử bằng thứ ngôn ngữ ấy. Chồng tôi làm bộ mặt hối lỗi, giải thích đủ kiểu do anh say. Tôi cũng mềm lòng nghĩ vậy. Nhưng sự việc từ đó mà kéo dài suốt 3 năm sau.
Lần tôi mang thai, vì sức khỏe yếu, lại nghén nặng nên không thường lo cơm nước đầy đủ cho cả nhà, anh ta về và đóng cửa phòng ngủ, tức tối: “… mày, mày định để hai mẹ con tao chết đói à? Tao đi làm, nuôi mày, nuôi con, mày còn muốn tao về làm osin cho mẹ con mày à. Đồ con lợn, mày ăn rồi nằm cho sướng thân hả?”…
Nước mắt tôi cứ thế chảy dài, người ta có bầu được chồng cưng chiều, đằng này hầu như ngày nào tôi cũng bị bạo hành tinh thần khi nghe những ngôn từ như vậy.
Tôi tâm sự ý định muốn ly hôn với cô bạn thân, cô ấy tròn mắt hỏi vì sao. Ai cũng thắc mắc khi chồng tôi có điều kiện, lại quan tâm tới vợ con mà tôi vẫn kêu bỏ, nhất là khi anh ta giàu mà đàng hoàng, chẳng bao giờ có điều tiếng cặp với cô này, cô khác. Nhiều người còn cho rằng tôi đòi hỏi quá nhiều, hoặc đã chán chồng vì say nắng người khác.
Nhưng không ai biết lý do của tôi cả, tôi cũng chẳng bao giờ nói ra vì muốn giữ thể diện cho chồng, xấu chồng thì hổ ai? Anh ta cũng chẳng bao giờ bạo hành thân thể tôi, trước mặt người ngoài lại hết mực chăm sóc vợ con. Đối với người khác, anh ta là người đàn ông hoàn hảo, chỉ có tôi, khi đóng cánh cửa phòng ngủ lại, mới biết bộ mặt thật của con người ấy.
Tôi nhớ, khi viết đơn ly dị lần thứ nhất. Tôi không biết nên viết đơn với lý do gì, chỉ nói rằng không hợp. Lúc đó, mẹ chồng tôi có khuyên nhủ. Tôi thẳng thắn nói với bà: “Con không thể chịu đựng được cách anh T. thường xuyên chửi vợ tục tĩu, con không nghĩ một người ăn học đàng hoàng như anh ấy lại nói với vợ như vậy. Ở với anh ấy, con chỉ là con chó, con lợn, con đĩ mà thôi”.
Những tưởng, chia sẻ của tôi sẽ khiến bà chấn chỉnh lại con trai, nào ngờ, bà vẫn nhẫn nhịn nói: “Chỉ là câu cửa miệng của nó thôi, nó tốt với con là được. Nó không đánh đập giống bố nó là tốt lắm rồi”.
Tôi trào nước mắt, bà đã nhẫn nhịn chịu nhục khi chung sống với chồng, và hiện tại bà cũng muốn tôi sống cuộc đời như bà vậy.
Về phần mình, đã 5 lần viết đơn ly dị, nhưng tôi vẫn chưa thực hiện được ý định. Mỗi lần tôi quyết tâm, là lại một lần lý trí của tôi mềm yếu, anh ta vẫn chăm con rất tốt, vẫn lo cho tôi đầy đủ, chỉ có mình tôi mới biết, tôi bị anh ta bạo hành tinh thần với thứ ngôn ngữ thế nào. Sau cánh cửa phòng ngủ ấy, cuộc sống tinh thần của tôi chẳng khác nào địa ngục.
Tôi không biết mình có quá nhu nhược hay không, khi hết lần này tới lần khác đều chịu đựng anh ta vô cớ. Thời gian đầu, tôi muốn nhịn, không dám cãi nhau với chồng vì sợ chồng nổi nóng thêm. Tới khi không nhịn nổi nữa thì cũng gào lên chửi bới, cũng mày tao với chồng, chỉ là tôi chưa chửi tục như anh ta mà thôi.
Tôi hoang mang rất nhiều, tôi không biết rằng mình sẽ sống ra sao nếu cố gắng chịu đựng anh ta tới cuối đời. Bây giờ là chửi bới, sau này sẽ là đánh đập. Nhưng con tôi cần có bố. Liệu tôi nên giải thoát cho bản thân mình hay nên chịu đựng để con tôi có một người cha che chở?