Tôi cũng có một gia đình hạnh phúc như bao người phụ nữ khác, tuy thu nhập của tôi mỗi tháng có 5 triệu nhưng chồng lại gấp 10 lần tôi, cuộc sống của hai vợ chồng chưa vướng bận con cái thật thoải mái và hạnh phúc. Thích ăn gì thì ăn thích đi đâu cũng chẳng phải lo lắng chuyện tài chính cứ tiêu sả láng hết là có, mình làm ra tiền chứ tiền đâu làm ra mình.
Ở anh tôi không chê một điểm gì chỉ chê có mỗi một điểm là tính anh quá hay ghen tuông, nhiều lúc ghen một cách mù quáng, ăn không nói có, ghen với quá khứ của vợ chán rồi chuyển sang ghen hiện tại. Là lễ tân tôi thường xuyên tiếp xúc với khách hàng tất nhiên phải niềm nở săn đón vậy mà mỗi khi anh đến đón mà thấy tôi nói chuyện với ai thì anh ngồi đằng xa mắt anh cứ xoáy sâu vào những vị khách như sắp sửa đánh nhau tới nơi vậy.
Suốt đoạn đường về nhà anh không nói năng một từ nào đến khi cửa vừa mở ra anh đẩy tôi vào mà gầm lên:
- Từ mai cô nghỉ làm đi, kiếm được mấy đồng rồi suốt ngày để làm hoa cho người ta trọc ghẹo không thấy xấu hổ à?
- Không, em thấy bình thường, thôi đừng giận nữa mà, em chỉ yêu mình anh thôi làm gì lúc nào anh cũng nghi ngờ cho người vợ thủy chung như em vậy, em chẳng ở nhà ăn bám chồng đâu, con chưa có suốt ngày đi ra đi vào chết vì buồn chán đấy chồng, hay từ ngày mai anh đừng chở em đi làm nữa em đi xe máy cũng được mà nhiều lúc em cảm thấy ngại trước đồng nghiệp đấy.
- Uh để em đi một mình rồi bay nhảy với thằng khác lúc nào không hay, thôi nấu ăn đi không nói nhiều.
Điệp khúc đó cứ lặp đi lặp lại mỗi ngày lúc đầu rất tức tối nhưng lâu dần thích nghi được rồi thành quen bữa nào không thấy anh giận dỗi ghen tuông lại cho là chồng có người khác sao lại im ắng thế. Kể ra cuộc sống mà không có tranh cãi giận hờn thì cũng thật buồn chán, vợ chồng nhìn nhau rồi lại nhìn tivi và đi ngủ chẳng có chuyện gì để nói thì tình yêu cũng dần mờ nhạt. Nhưng cãi nhau quá đà mà không biết kiềm chế thì hậu quả để lại cũng thật kinh khủng.
Buổi tối hôm ấy chồng tổ chức sinh nhật cho vợ tại nhà hàng cùng với nhiều người bạn nữa, cuộc vui diễn ra rất lâu, hết ăn uống rồi đi hát hò ai cũng phấn khích, vợ chồng tôi vui lắm vì bạn bè đứa nào cũng nhiệt tình. Cuộc vui tan thì ai về nhà nấy, vợ chồng tôi trở về nhà lúc đó gần 12h đêm rồi, mệt lắm muốn ngủ lắm nhưng chồng vẫn muốn được vợ chiều trong ngày đầy ý nghĩa này.
Trước sự nài nỉ và nhiệt tình của chồng tôi cố chấp nhận ân ái cùng chồng, đang hoan lạc thì tôi vô tình hỏi câu:
- Anh ơi đàn ông các anh cũng chỉ có thế này mà sao nhiều người phụ nữ trơ trẽn lại bỏ chồng bỏ con mà đi ngoại tình làm gì nhỉ?
- Em nói cái gì? Em đi với thằng nào mà biết đàn ông giống nhau? Khai mau?
Vừa gầm rú lên chồng tôi vừa đẩy văng vợ xuống nền nhà rồi chửi té tát:
- Cô đúng là loại đàn bà hư hỏng, có chồng rồi mà suốt ngày tơ tưởng đến thằng khác thế thì còn nói được ai nữa. À đúng rồi ít nhất cô trải qua mối tình đầu với thằng Tiến thì làm sao tránh khỏi quan hệ với nó chứ. Vậy mà mồm lúc nào cũng sơn sớt nói là trao thân cho chồng là người đầu tiên, đồ con đĩ.
- Em đâu có quan hệ với ai ngoài anh mà sao anh mắng chửi em thậm tệ vậy, việc em không có trinh tiết trong đêm tân hôn đó là cơ thể của em cấu tạo như thế làm sao em can thiệp được. Tình yêu của em với anh Tiến là rất trong sáng anh đừng hơi tí là lôi nó ra để ghen tuông vô cớ.
- Còn bao biện à, cút ngay, đi ngay khỏi cái nhà của tôi.
Nói rồi anh lôi vợ từ trên cầu thang xuống dưới sân rồi ném quần áo ra ngoài đuổi vợ như đuổi một con chó. Biết mình chẳng có lỗi gì nhưng tôi vẫn cố xuống thang nhận hết lỗi về mình cầu xin sự tha thứ nhưng cánh cửa đã đóng sập trước mặt khiến tôi sốc nặng không biết mình làm gì lên tội mà bị chồng đuổi ra khỏi nhà giữa đêm khuya.
Nuốt nước mắt nhặt quần áo nhét vào vali lê từng bước trong màn đêm đường trống vắng chưa bao giờ tôi có cảm giác sợ đến thế.