Có con, ấy là bước ngoặt lớn nhất trong cuộc đời một người phụ nữ. Có người hoài thai và sinh nở trong những ngày tháng "vương phi", trong chờ đợi hạnh phúc. Cũng có người, việc mang trong mình một sinh linh gắn liền với mặc cảm tội lỗi, bị dè bỉu, bị hắt hủi, bỏ rơi.
Câu chuyện cay đắng của một người mẹ đơn thân đã kể cho các chị em trên một diễn đàn nuôi con, thuộc trường hợp thứ hai. Cô kể, từ lúc mang bầu cho tới khi sinh con ra, nuôi con bé bỏng đã 4 tháng trời, chưa một lần thôi lo lắng, chưa một lần được người tình hỏi han, chăm sóc. Mang tiếng là "chửa hoang", cô gái trẻ chống lại gia đình, chống lại sự lạnh nhạt của người mà ít ngày trước còn cùng cô hoan lạc mặn nồng, sự ruồng bỏ không chấp nhận của nhà nội em bé, để trở thành mẹ đơn thân. Nhưng có hề chi, bởi khi một người phụ nữ quyết vượt qua tất cả chông gai để sanh con ra mà không có người đàn ông, gia đình bên cạnh, người phụ nữ đó đã chuẩn bị tinh thần cho hành trình làm mẹ đơn thân thật dài phía trước.
Những chiếc móng tay nhỏ xinh được người mẹ âm thầm cắt trong đêm để đem làm xét nghiệm cho nhà nội nhận cháu.
Chín tháng mười ngày ngậm đắng nuốt cay, bốn tháng hậu sinh vất vả, cứ tưởng cuộc đời của cô cứ thế trôi, chỉ cần nắm lấy tay đứa bé là đủ. Nhưng rồi, một lần nữa, cô lại phải đứng trước quyết định đau lòng và trăn trở chẳng kém khi quyết định làm mẹ một mình. Cô kể với các "chị em" ảo của mình: "Đẻ con ra 4 tháng rồi, mà gia đình nhà bố nó lúc đầu không nhận, giờ lại bắt đi xét nghiệm. Đêm hôm em phải lọ mọ cắt móng tay con, mai xét nghiệm ADN các mẹ ạ. Cái khổ là nhà người ta muốn nhận cháu, muốn đi xét nghiệm, nhưng bố nó nhất định không nói gì. Đến bây giờ nghĩ thương con, sợ sau con trách mình ích kỷ nên đành phải làm xét nghiệm theo ý nhà họ. Nhìn con nằm ngủ lại chảy nước mắt vì thương con... Mai mang móng tay ra tận Hà Nội cho nhà nội đứa bé".
Cô tâm sự, mình chưa bao giờ hối hận vì sinh con ra. Vì con, cô đã trải qua bao khổ sở, hết bị bố mẹ ruồng bỏ đến thiên hạ bàn tán. Nhưng sợ thiên thần nhỏ lớn lên không được nhà nội thừa nhận, con sẽ trách cô ích kỷ. Thế là lại thêm một lần đau, cô nuốt nước mắt vào trong, nửa đêm lọ mọ dậy cắt móng tay con để mang chúng lên Hà Nội cho gia đình bố đứa bé xét nghiệm.
Câu chuyện chua xót của bà mẹ đáng thương kia nhận được nhiều sự quan tâm của chị em (Ảnh: Facebook)
Đó chính là câu chuyện và những lời tâm sự đầy nước mắt của bà mẹ dũng cảm nhưng cô độc trong một hội nhóm chị em trên mạng xã hội. Dường như bằng những lời kể chân tình đó, nó đã giúp chị chạm được vào trái tim của khá nhiều chị em phụ nữ, những người cũng mang phần số giống chị, và cả những người mẹ đơn thân, những người đã có con, những người sắp cưới chồng,… nên bài viết thu hút khá nhiều lượt quan tâm, like và bình luận.
Trích một bình luận: "Chị suy nghĩ dại dột quá, gia đình họ đề nghị xét nghiệm thì chị phải lường trước tất cả những trường hợp xấu nhất có thể xảy ra. Có thể chị sẽ mất con, bị tranh chấp quyền nuôi con. Suy nghĩ cho thấu đáo chị nhé, có thể đứa bé sẽ có cha, nhưng rồi nó cũng sẽ mất mẹ".
Những bình luận đồng cảm với câu chuyện (Ảnh: Facebook)
Một bình luận khác thì cho rằng: "Đời chị đã khổ quá rồi, bây giờ ở vậy nuôi con có phải sung sướng hạnh phúc hơn không? Trông mong gì bên gia đình không đáng gọi là nhà chồng hả chị? Xã hội có dị nghị thì họ cũng có sống thay cho mẹ con chị đâu. Nghe em đi, đừng vì một người không đáng làm bố đứa trẻ mà chuốc họa vào người, cả mẹ lẫn con".
Nhìn chung, đa số tất cả các bình luận đều khuyên nhủ chị hãy vì mình, bởi chị đã quá nhọc nhằn rồi, đừng làm cho cuộc đời mình thêm phần trúc trắc. Một số chị em khác thì bình luận như thể đang thốt lên tiếng thở dài: "Đời người phụ nữ khổ quá!", nghe sao mà chênh chao, nghẹn ngào. Thôi, đôi khi có những chuyện, chỉ có người trong cuộc mới hiểu thấu. Quyết định cuối cùng vẫn là ở chị, hy vọng dù chị có chọn gì đi chăng nữa thì cuộc hành trình làm mẹ phía trước của chị cũng đỡ buồn thương phần nào.