Nếu với một đôi vợ chồng khác, họ đến với nhau vội vàng thì chuyện chồng léng phéng với cô nào đó sau khi cưới còn là điều dễ chấp nhận. Nhưng quả thật với vợ chồng tôi thì điều đó còn kinh khủng hơn nhiều khi mà chúng tôi yêu nhau tới gần 8 năm rồi mới cưới.
Là bạn học, lớn lên bên nhau, yêu nhau suốt những năm tháng sinh viên, ra trường, đi làm, chờ đợi anh ấy học cao học ở nước ngoài… ngần ấy thời gian khiến cho tình cảm của chúng tôi được xếp vào một trong những câu chuyện tình đáng ngưỡng mộ với nhiều người.
Khi lấy nhau về, chồng tôi rất tốt. Anh ấy là người điềm đạm, chín chắn, không bao giờ nặng lời với vợ, với con. Bao nhiêu năm làm vợ chồng chúng tôi chưa từng cãi nhau. Mỗi lần có gì đó bất hòa, anh ấy nhỏ nhẹ góp ý. Nếu thấy tôi giận, là anh ấy im. Anh đợi hôm sau tôi nguôi nguôi đi mới phân tích để cho tôi hiểu. Bởi thế bao năm qua, gia đình tôi cũng tiếp tục là niềm mơ ước của nhiều người.
Thế mà, bước sang năm thứ 12 cưới nhau, chồng tôi ngoại tình. Mọi người bất ngờ một thì bản thân tôi bất ngờ mười. Anh ấy vẫn như vậy, vẫn cặm cụi, chăm sóc chu đáo, có tình, có nghĩa với vợ con. Một người chồng như thế thử, lại có bao năm bên nhau, thử hỏi làm sao tôi có thể nghĩ là anh ấy ngoại tình. Bản thân anh ấy cũng không có dấu hiệu bất thường nào cả. Vẫn đi làm đúng giờ, vẫn tốt với vợ con…
Tôi chỉ biết mọi chuyện khi vô tình đọc được một dòng tin nhắn của người đó qua mail của chồng. Vì vốn tin tưởng chồng nên máy tính cá nhân hay điện thoại của anh ấy tôi không bao giờ động vào. Chỉ có hôm ấy vì máy của tôi hỏng nên tôi mượn máy anh. Và rồi những gì tôi đọc được đã khiến tôi vô cùng choáng váng.
Lời lẽ của những dòng tin nhắn đó không có gì quá đáng nhưng tôi hiểu mối quan hệ của họ không bình thường. Dường như cả hai cũng rất đau khổ khi không thể đến bên nhau. Tôi mang chuyện này hỏi thẳng chồng và anh ấy đã im lặng. Hai ngày sau, chồng tôi chủ động thú nhận với tôi mọi chuyện.
Anh nói rằng anh quen người kia được khoảng hơn 1 năm rồi. Cô ấy đã từng có chồng nhưng họ ly hôn. Hai bên cảm thấy hợp nhau về mọi chuyện. Họ giống như người bạn tri kỉ, tâm giao với nhau vậy. Dần dần, tình cảm ấy lớn lên và họ yêu nhau lúc nào không biết.
Tôi hỏi hai người đã vượt quá giới hạn chưa thì chồng tôi nói chưa. Anh mang con ra để thề rằng họ chỉ là mối quan hệ tâm giao. Họ gặp nhau, đi cà phê, đi ăn nhưng chưa bao giờ đi quá giới hạn.
1 tuần sau, chồng tôi nói sẽ chấm dứt mọi chuyện với người kia. Lòng tôi đau như cắt khi thấy chồng có tình cảm với người phụ nữ khác nhưng tỉnh táo, chín chắn suy nghĩ tôi biết mình không được phép nóng giận lúc này.
Nếu tôi ích kỉ, tôi sửng cồ lên đòi ly hôn thì chỉ gia đình tôi thiệt. Hơn nữa chồng tôi và người đó cũng vẫn ở mức độ có thể chấp nhận được vì vậy điều tôi cần làm bây giờ là thuyết phục chồng quay về, tìm cách để anh ấy yêu lại mình chứ không phải là làm căng để rồi mất chồng.
Từ ngày chuyện đó xảy ra, tôi và chồng cố gắng tìm mọi cách để hâm nóng tình cảm. Tôi và anh đi du lịch riêng với nhau, tôi thường xuyên nấu những món ăn mà chồng thích… Nhưng có một điều tôi cảm nhận được là anh ấy trầm ngâm, ít nói, ít cười hơn. Có đôi lúc anh suy tư một mình khiến lòng tôi đau lớn.
Đã hơn nửa năm kể từ ngày anh chấm dứt với người đó, tôi có cảm giác chồng mình sống trong nhà như cái xác không hồn. Rồi cách đây 1 tuần anh ốm, anh sốt mê man mộng mị. Trong cơn mê sảng anh ấy gọi tên một người phụ nữ. Tôi nhớ, đó là tên địa chỉ mail mà người kia đã gửi cho anh. Tôi biết, chồng tôi không thể nào quên chị ta được.
Giờ thì tôi bắt đầu thấy đau thực sự. Còn đau đớn hơn cả cái hồi biết chồng tôi ngoại tình. Anh ấy giờ không gặp người kia nhưng lòng anh ấy không quên được. Tôi nghĩ nếu như họ ngoại tình, họ ngủ với nhau thì có lẽ dễ để quên. Nhưng họ trân trọng nhau, họ chừng mực với nhau, họ tôn thờ nhau thì có lẽ đó là tình yêu thực sự.
Tôi đau khổ không phải vì chồng ngoại tình mà vì tôi nhận ra rằng chồng tôi đã yêu người đó thật lòng. Tôi phải làm gì đây? Bơ đi mà sống hay ly hôn để giải thoát cho chồng?