Rất nhiều người thường kháo nhau rằng: Trong tình yêu, đau thì tự khắc sẽ buông thôi! Nhưng có vẻ sự thật không hoàn toàn như vậy.
Nếu cứ đau mà tự khắc sẽ buông thì tình cảm cũng giống như một con thú: Đói thì ăn, khát thì uống, tức giận thì nhe nanh vuốt, khi đủ đầy thì lại lặng yên. Tình cảm đâu như vậy. Nhiều khi đói yêu thương nhưng con tim không chịu lên tiếng, lại có lúc yêu thương như muốn trào ra nhưng bị cố nhốt lại làm trái tim đập mạnh vì những yêu thương trực chờ, ưa ứa như màu máu.
Nếu cứ đau mà tự khắc buông được thì sẽ chẳng có những yêu thương mệt nhoài khiến con người ta cứ phải đau đi đau lại một nỗi đau cùng một nguyên nhân và chung một kết thúc. Và cũng sẽ chẳng có những cuộc tình đơn phương bắt đầu mỗi ngày rồi kéo dài ra theo cùng năm tháng khiến con tim xây xát, tổn thương.
Vì con người vốn tham lam trong bất cứ chuyện gì, kể cả tình cảm của chính mình...
Đau đớn vì một mối tình nào đó nhưng vẫn mong giữ được đối phương, bằng mọi cách mà không hiểu hạnh phúc mãi xa, cố níu lấy cũng chỉ như cầm mũi kim tự châm vào tim mình mà thôi.
Lặng lẽ đơn phương ai đó, đau thật đấy khi tháng ngày tự gom góp những yêu thương vụn vặt cho riêng mình mà không một ai có thể biết đến. Vậy nhưng đâu chịu quên, đâu ngừng thương nhớ, đâu ngừng dành những quan tâm cho một người không hề cần đến nó.
Rồi nghe người ta bảo tỏ tình là cách nhanh nhất để kết thúc một mối tình đơn phương, cũng muốn làm theo nhưng làm rồi thì tiếc. Tiếc từ nay không được phép chuyện trò, tiếc những nhớ thương vụng về giấu kín làm trái tim khe khẽ nhói lên.
Cho tới một ngày đã đau đến độ phải choàng tỉnh mà chấp nhận sự thật, phải buông bỏ nhưng chỉ một phần. Bởi vì trong thâm tâm thì không tài nào làm được khi vẫn nhớ thương, luyến tiếc, thèm có lại những yêu thương dù là góp nhặt, dù là vụn vỡ. Kì lạ thật!
Bởi vì cảm xúc con người vốn là một điều phức tạp hơn hết thảy, kể cả những công trình nghiên cứu khoa học chằng chịt công thức, nguyên lí, định luật. Và không một ai có thể hiểu rõ gốc tích ngọn ngành mà giải mã được những biểu hiện kì lạ như thế.
Bởi vì cơ chế tình cảm của con người không giống như cơ chế lý tính thông thường mà ai cũng có. Trót cầm phải một cành hồng có gai, tay rớm máu thì buông ra luôn để cành hồng rời khỏi mà không cần suy nghĩ. Tình cảm không hề giống như vậy.
Khi yêu, người ta chỉ chấp nhận buông lúc đớn đau và trái tim thôi không yêu nữa. Chứ còn vẫn yêu thì có đau đến chết vẫn muốn giữ lại.
Vì con người vốn tham lam như thế...
Vậy nên đau rồi liệu có buông được không?