Chào cả nhà!
Em năm nay 20 tuổi và đang là sinh viên ĐH Ngoại Thương. Người yêu của em bằng tuổi em và đang là sinh viên ĐH Kinh Tế. Chúng em yêu nhau từ năm học lớp 12 cho đến nay. Anh là người tâm lý, luôn hiểu em. Anh chiều chuộng và thương yêu em lắm. Ngoài gia đình, anh là người đã động viên nhắc nhở em học tập để em đậu được đại học mà em yêu thích.
Trong lúc yêu nhau, em có hỏi về gia đình anh mong muốn anh được anh dẫn về nhà ra mắt ba mẹ. Anh cũng hứa là nếu em đậu đại học sẽ dẫn em về nhà anh. Khi có kết quả đậu đại học, khỏi phải nói em hồi hộp như thế nào. Em tìm bộ quần áo lịch sự trang nhã, mua sấp vải áo dài gói ghém cẩn thận mang đến làm quà sinh nhật cho mẹ anh. Em mong chờ nụ cười chào đón bạn gái của con trai mình từ bà thế nhưng em hụt hẫng từ đó.
Gặp em, bà chỉ nhìn một cái rồi lại tiếp tục công việc đang làm. Lúc đó em run vô cùng, tự trấn anh rằng chắc mẹ anh đang bận việc nấu nướng. Em cũng xắn tay áo xung phong hỏi bà có cần em giúp không nhưng bị bà đẩy ra bảo không cần em cứ ngồi chơi. Đến lúc ăn xong tiệc, em muốn ở lại phụ dọn dẹp nhưng bạn trai em nói "Mẹ anh không cho làm đâu" và kéo em ra ngoài chơi rồi đưa em về. Em hơi bất ngờ về mẹ anh lần đó nhưng cũng nhanh chóng quên đi.
Những lần sau em qua nhà anh, mẹ anh có nói chuyện và hỏi han làm em thấy vui lắm. Nhưng chỉ đúng một lần đó, những lần sau bà đều lơ em đi. Có lần bạn trai rủ em và mấy người bạn anh qua chơi. Ai chào bà cũng đều vui vẻ cười và chào lại. Nhưng đến lượt em thì bà còn không thèm nhìn mặt. Mấy cô bạn của người yêu em đều được bà tâm sự, chỉ dạy còn em thì không.
Một lần người yêu em để điện thoại ở nhà quên không mang theo bà gọi điện thoại không được. Lúc đi anh mới sực nhớ và chở em về nhà lấy điện thoại thì thấy bà đang ở nhà và cầm điện thoại của anh. Anh bước vào nhà lấy điện thoại, còn em chỉ chào bà rồi đứng ngoài không vào. Đứng bên ngoài em nghe rõ tiếng quát tháo của bà: "Mày đi đâu mà tao gọi mãi không nghe máy?".Anh trả lời: "Mẹ thấy rồi đó con đi ngoài đường quên mang theo điện thoại". Bà lại quát lên tiếp: "Gái gọi thì nghe. Tao gọi thì mày bảo quên mang điện thoại. Mày ngủ với nó chắc sướng lắm rồi bỏ quên mẹ phải không?".
Em đứng bên ngoài đỏ mặt không tin vào tai mình. Bà là một giáo viên mà sao có thể nói chuyện như thế với con cái. Em muốn vào để nói với bà rằng em không phải là hạng người quen ai thì ngủ với người đó. Em cũng chẳng làm gì tại sao bà lại nói em như thế? Nhưng em không làm được, làm như thế bà sẽ ghét em hơn.
Sau khi bà nói câu đó, anh cũng không nói gì bước ra dắt tay em đi một mạch. Trên đường đi anh nói em đừng nghe mẹ anh nói gì hết. Anh biết em ra sao nên em không phải lo lắng. Anh yêu em. Em cũng coi như trong lúc nóng giận nên bà lỡ nói như thế nên cũng bỏ qua.
Từ ngày mẹ anh biết anh quen em thì hai mẹ con anh hình như gây gổ với nhau nhiều hơn. Khi thì chuyện học hành, nhà cửa, tiền bạc... Mỗi lần cãi nhau với anh, mẹ anh đều đem em ra nói với anh. Bà bảo rằng em là con nhà bình thường không xứng đáng để quen. Em mặt mũi trung bình, tướng tá không được cái gì mà anh mê muội. Đó là qua lời anh kể lại với em, chứ em không biết khi nghe chính bà nói em sẽ như thế nào.
Mà nhà em cũng đâu phải nghèo khó gì. Ba mẹ em cũng là người có tri thức dạy dỗ em đàng hoàng và không để em thiệt thòi gì với những người xung quanh. Còn mặt mũi tướng tá em cũng bình thường chứ đâu bị dị tật mà bà chê bai. Anh luôn bênh vực em lúc cãi nhau với bà.
Đỉnh điểm là hôm em qua nhà anh lúc không có mẹ anh ở nhà. Thấy anh đi làm thêm về mệt mỏi nên em giúp anh giặt đồ, rửa chén và nấu ăn. Ăn xong buổi trưa em mệt nên có nằm trên giường anh chợp mắt. Mẹ anh đi làm về thấy vậy nên dựng đầu em dậy và la lên: "Tao nói có sai đâu. Thừa lúc tao không có nhà qua đây dụ dỗ con trai tao. Đồ gái rẻ tiền. Cút về đi đừng nằm đây ô uế nhà tao".
Anh ở ngoài nghe thấy chạy vào và cãi nhau với mẹ một trận. Không nói được với bà nữa, anh xách vali và nắm tay em ra khỏi nhà mặc cho bà níu lại. Bây giờ anh đang ở nhà em và tiếp tục vừa học vừa làm thêm trong lúc tìm nhà trọ. Ba mẹ em quý mến coi anh như người trong nhà từ lâu nên cứ bảo anh ở lại luôn không cần tìm nhà trọ tốn kém.
Em thấy thương anh quá. Mà em cũng quá chán nản khi tương lai em phải đối đầu với một bà mẹ chồng gọi em là con đĩ rẻ tiền nữa. Em không biết có nên buông tay anh không nhưng anh chẳng có lỗi gì. Em cũng thắc mắc không biết em đã làm gì để bà ghét em đến như thế. Em phải làm sao đây hả mọi người?