Đợi người yêu 5 năm đi tu nghiệp
Yêu anh từ hồi còn là sinh viên cho đến khi ra trường, tôi đã từng hi vọng vào tương lai của hai đứa. Tôi luôn nghĩ, khi mình lấy anh, mọi thứ sẽ rất bình yên, hai đứa thuê một căn phòng trọ nhỏ, cố gắng tu chí làm ăn rồi sinh con đẻ cái. Nhiều gia đình như thế nên với mình, chuyện đó cũng không có gì quan trọng. Chỉ cần vợ chồng cố gắng thì chuyện nhà cửa chỉ là chuyện nay mai.
Ra trường được gần 2 năm, anh kiếm được một công việc tốt, cò tôi, công việc cũng cứ nhàng nhàng vì mình là người chưa có kinh nghiệm. Tôi nói với anh về tương lai, về dự định của hai đứa, anh cũng rất vui vẻ nhận lời và hứa hẹn với tôi. Tôi tin tưởng ở anh, vì ngày đó, anh chính là người theo đuổi tôi. Ban đầu tôi đâu có nghĩ đến chuyện yêu đương gì, chỉ thích đi học, đi làm rồi kiếm ít tiền tự lo cho bản thân. Khi gặp anh, tôi dửng dưng như không, tôi chưa từng nghĩ sẽ ràng buộc với một người đàn ông nào, cho đến một này, anh ngỏ lời yêu tôi.
Tôi còn sửng sốt không hiểu chuyện gì đang xảy ra vì trước giờ tôi chỉ coi anh là bạn, là anh trai. Anh nói, anh sẽ kiên trì theo đuổi tôi cho đến khi tôi nhận ra tình cảm của anh thì thôi. Thời gian sau đó, tôi bị cảm kích bởi tấm lòng của người đàn ông chân thành, tôi cho anh một cơ hội, tôi yêu anh…
Khi yêu tôi mới thấy mình thật may mắn vì đã nhận lời. Anh là người đàn ông tuyệt vời, là người biết quan tâm, lo lắng cho phụ nữ. Anh chưa từng làm điều gì khiến tôi buồn, bất cứ thứ gì tôi yêu cầu, anh đều có thể đáp ứng trong khả năng của mình. Anh bảo con gái là cần được chiều chuộng, nâng như nâng trứng nên với tôi, anh lúc nào cũng nghĩ tôi là một cô gái yếu đuối, cần được che chở ở bất cứ nơi đâu…
Yêu từ hồi sinh viên cho đến khi đi làm, tính ra cũng đã đươc một thời gian dài. Tôi và anh tính chuyện cưới xin. Tôi dù công việc chưa ổn nhưng cứ nghĩ lấy chồng về hai vợ chồng nương tựa vào nhau sẽ tốt hơn, tôi cũng không muốn lông bông nữa. Với lại, anh là một người đàn ông tốt, cần trân trọng, tôi không muốn mất anh.
Tình yêu đến không phải dễ dàng gì nên tôi tin hai người sẽ yêu thương, chiều chuộng nhau. Anh cho tôi tình yêu và niềm tin, khiến tôi tin rằng, tương lai tôi sẽ có một người chồng tốt và những đứa con xinh xắn. Anh thật sự là một người đàn ông tuyệt vời trong mắt tôi và bạn bè.
Tính anh hiền, trầm lặng, ít nói, anh hay cười và nụ cười ấy trìu mến lắm, làm tôi càng thấy yêu anh hơn. Một người như anh, bạn bè tôi bảo, sẽ chẳng lo ngoại tình gái gú, chung thủy với vợ con trọn đời…
Thế mà, khi mọi chuyện đã tính toán, chỉ cần đợi hai đứa về quê ra mắt hai gia đình nữa thì đùng một cái, anh nói phải đi tu nghiệp. Thời gian tu nghiệp là 5 năm, tôi choáng váng, hoảng hốt. Tại sao lại đi lâu như vậy, anh đi như thế thì tôi phải biết làm sao? Tôi bảo anh xin không đi nhưng công ty cử đi rồi, sau này về sẽ có tương lai rộng mở, anh mà không đi thì anh cũng chỉ mãi là nhân viên quèn mà thôi... Anh muốn phấn đấu cho tương lai, muốn cho vợ con tự hào về mình và anh bảo tôi hãy cho anh cơ hội…
Tôi nói anh cưới luôn nhưng chuyện không đơn giản như vậy. Anh đi gấp, chỉ còn gần 1 tháng nữa là anh sẽ lên đường nên mọi thủ tục cưới xin đều không được. Anh cũng bảo không muốn cái chuyện trọng đại cả đời như vậy lại làm qua loa. Anh ôm tôi vào lòng và an ủi: “Thôi được rồi, em cứ cố gắng, ở nhà ngoan, chờ anh. Anh đi rồi lại về, anh sẽ cho em thấy anh của em có năng lực như thế nào, sẽ làm em tự hào về anh. Anh cũng sẽ về giữa thời gian ấy để thăm gia đình và em. Chỉ cần em tin tưởng anh, chung thủy đợi anh, đừng đi lấy chồng là được…”. Nói đến câu đó, anh véo má tôi một cách dịu dàng. Anh bảo, 5 năm trôi qua nhanh lắm, tôi cứ làm việc chăm chỉ, tích tiền, tha hồ mua sắm, tha hồ chơi với bạn bè, anh sẽ trở về sớm nhất có thể…
Anh nói vậy khiến tôi có thêm hi vọng là anh sẽ về nhanh chóng hơn dự định 5 năm và sẽ cưới tôi. Dù lòng không muốn vì phải xa người yêu quá lâu nhưng không thể ngăn cản được anh, tôi cũng cầu chúc cho anh làm việc tốt và luôn nhớ đến tôi.
Ngoài 30 tuổi, người yêu phụ chẳng dám lấy ai
Đợi chờ anh 5 năm, thời gian quá dài, tôi không biết phải làm gì để quên anh. Tôi nhớ anh quay quắt, ngày qua ngày tôi muốn được ở bên cạnh anh, còn bây giờ quá vắng vẻ, tôi cảm thấy phiền lòng lắm.
Mỗi ngày tôi đều tìm quên trong công việc, tôi cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Nhớ anh quay quắt mà không biết làm gì. Tôi gần như héo mòn, người gầy đi trông thấy. Có lẽ, quãng thời gian 5 năm chờ đợi anh đã khiến tôi mỏi mòn, khiến tôi trở thành người phụ nữ không còn xuân sắc như trước.
Trước đây, tôi vốn không phải là cô gái quá xinh đẹp nhưng ưa nhìn, khá là có duyên, đàn ông nhiều người theo đuổi. Bạn bè bảo tôi dại khi yêu anh và chờ đợi anh, họ nghĩ tôi đã quá si mê tình yêu của anh rồi nhưng thật ra không phải vậy, chỉ có người trông cuộc mới hiểu, tình yêu là thứ tình cảm thiêng liêng như thế nào, khi yêu người ta sẽ sẵn sàng chờ đợi nhau. Bố mẹ tôi cũng nói với tôi là đi lấy chồng, con gái có thì, chờ 5 năm đến bao giờ nhưng tôi nhất định không. Tôi muốn có được anh, được làm vợ của anh, còn lấy người khác, tôi chẳng thiết tha gì.
Thời gian anh đi cũng có rất nhiều người đàn ông đến tán tỉnh tôi nhưng tôi không muốn. Tôi muốn chờ đợi anh, tình yêu của tôi, chờ ngày anh quay về và cưới tôi.
5 năm trôi qua, chưa một lần anh về. Điện thoại anh vẫn gọi, anh nói anh rất thành công trong công việc và hi vọng khi về anh sẽ cho tôi nhiều bất ngờ. Anh hứa hẹn một tương lai tươi đẹp khiến tôi cảm thấy thật sự thích thú. Tôi tin là anh sẽ trở thành một người chồng tốt.
Cuối cùng thì cũng đến ngày anh về. Tôi vui vẻ đón anh. Nhìn anh khác quá, tôi không còn nhận ra chính người yêu mình. Anh đẹp trai, ăn mặc đẹp, nhìn sang trọng, giàu có. Công việc của anh ở bên đó tốt, được chu cấp cho nhiều tiền, bây giờ về nước, anh lại có vị trí quan trọng. Tôi nghĩ, tôi thật sự quá thua kém anh, tôi chẳng là gì so với các cô gái khác cả. Tôi bắt đầu run sợ. Nhưng tôi lại động viên mình rằng, hãy tin tưởng vào anh…
Sự chân thành tôi dành cho anh chẳng lẽ lại không thể khiến chúng tôi có một kết cục đẹp sao? Anh ân cần với tôi như ngày nào, nói đợi anh ổn định công việc thì cưới, tôi vui khôn tả…
Vậy mà không ngờ, chỉ được vài tháng sau, tôi thấy anh không bận tâm gì tới tôi, anh lăng nhăng với những cô gái khác, anh thờ ơ với tôi. Tôi đòi đi chơi với anh thì anh nói tôi phải lộng lẫy, phải ăn mặc đẹp, vì bây giờ anh khác trước, anh có nhiều mối quan hệ lớn.
Anh chê tôi già và xấu, bắt tôi bằng mọi cách làm cho mình trẻ hóa, thay đổi kiểu tóc, thay đổi cách ăn mặc của mình. Anh đi với các cô gái trẻ thì mồm mép tép nhảy, ăn nói ngọt ngào, còn quay sang tôi thì anh gắt gỏng, quát tháo giống như tôi làm vướng chân anh.
Nhiều lần gặp bạn anh và mấy em xinh tươi, anh không giới thiệu tôi là người yêu, anh chỉ giới thiệu tôi là bạn. Tôi cảm thấy buồn quá, trong khi chúng tôi có phải xa lạ gì đâu, tôi chờ anh 5 năm và giờ chúng tôi đang tính chuyện cưới xin. Tôi giục anh thì anh bảo tôi nhiều lời, nói mãi. Anh không có ý định cưới tôi thật rồi. Tôi bảo, ‘em đã 30 rồi, anh không cưới thì em cưới ai, còn bắt em chờ anh đến bao giờ nữa’. Anh mỉa mai tôi: “Đúng rồi, anh không cưới em thì em cưới ai, nên em cứ chờ đi, không chờ thì em định cưới ai. Em có tuổi lại già nữa, nhan sắc cũng không được như trước, em còn định làm gì…”.
Nghe anh nói, tôi xót xa trong lòng. Anh là vậy sao, anh đã bắt tôi chờ anh những 5 năm, chính anh là người gieo cho tôi hi vọng, vậy mà khi về nước, anh chê tôi già xấu. Anh còn không muốn cưới tôi, còn ba hoa với các cô gái khác. Tôi thật sự buồn lắm, khổ tâm lắm. Tôi phải làm sao đây? Chẳng lẽ lại bỏ anh, bỏ thì tôi cưới ai bây giờ, tôi bây giờ đúng là vừa già vừa xấu thật, nhưng chính anh đã khiến tôi mòn mỏi chờ đợi và tôi thành ra thế này.