Sinh ra trong một gia đình nghèo, lại đông anh em, chính vì thế, dù đang học dở lớp 12 nhưng thương hai đứa em nhỏ đang học cấp 2 bữa đói, bữa no, ngày nào cũng chỉ ăn cơm với rau luộc và nước mắm, Hạnh đã xin nghỉ học lên thành phố xin việc.
Vì bản thân cô thấy mình học không giỏi, lại là chị cả nên Hạnh quyết tâm kiếm thật nhiều tiền gửi về cho bố mẹ và nuôi các em ăn học đến nơi đến chốn.
Cô chấp nhận bỏ học giữa chừng, lên thành phố làm ô sin để phụ giúp bố mẹ có tiền lo cho các em ăn học (Ảnh minh họa)
Cô được giới thiệu lên Hà Nội giúp việc trong một gia đình khá giả chỉ có 2 ông bà cụ già. Con cháu của hai cụ đã trưởng thành, lập gia đình nhưng do công việc rất bận rộn nên không thể chăm sóc cha mẹ được. Họ đã thuê Hạnh làm giúp việc trong nhà để có người bầu bạn, chuyện trò với các cụ mỗi ngày.
Với bản tính ngoan ngoãn, hiền lành lại chịu thương chịu khó nên Hạnh được các cụ rất quý. Họ xem cô như con cháu trong nhà, cùng ăn cơm, cùng đi dạo mỗi ngày.
Hai cụ có hai người con, một trai, một gái. Người con trai út lấy vợ ở nước ngoài và lập gia đình bên đó. Tuy nhiên, Hạnh vào làm được một thời gian thì nghe nói anh ấy đã ly dị vợ và trở về nước sống cùng bố mẹ mình.
Ngày đầu tiếp xúc với anh ta, Hạnh cảm thấy anh là người lầm lì, khá khó gần. Thế nhưng, trái tim của cô gái mới lớn lại thầm rung động trước vẻ điển trai, chững chạc, lạnh lùng và trải đời của người đàn ông đã từng va vấp nhiều trong cuộc sống.
(Ảnh minh họa)
Rồi chẳng biết tự bao giờ, Hạnh tự nhủ phải thật cố gắng hơn nữa và làm đủ mọi việc để anh ấy hài lòng. Cô biết người đàn ông học thức, lại thành đạt như anh, chắc sẽ chẳng bao giờ để ý đến người có "thân phận" là ô sin như cô. Nhưng vì tình cảm mỗi ngày một lớn lên nên Hạnh càng nuôi hi vọng. Cô tự đặt ra mục tiêu học bổ túc để thi đỗ Đại học, có thể "xứng đáng" với anh.
Tuy nhiên, dù Hạnh đã rất cố gắng, nhưng những gì cô nhận được chỉ là sự lạnh lùng và xa cách của người đàn ông đó. Hạnh hiểu là sau khi bị người vợ cũ phản bội, anh dường như đã mất hết niềm tin vào phụ nữ, trở nên chai lì và thờ ơ với mọi cô gái xung quanh.
Hạnh hiểu là cần phải có thời gian mới có thể làm anh thay đổi. Nhưng rồi, dù đã cố gắng làm mọi việc thật hoàn hảo, nấu ăn thật ngon nhưng chưa khi nào cô nhận được một nụ cười hay lời khen động viên nào từ anh. Anh vẫn chỉ xem cô như người xa lạ, thậm chí còn nghĩ cô chỉ giả vờ hồn nhiên, ngây thơ để lấy lòng bố mẹ anh nhằm được thưởng tiền lương hậu hĩnh.
Hạnh không biết phải giải thích như thế nào thì anh mới hết hiểu nhầm.
Giờ đây, cô đã đỗ Đại học, nói Tiếng Anh lưu loát, có thể tự kiếm tiền bằng việc làm trợ giảng cho một trung tâm Tiếng Anh uy tín với mức lương còn khá hơn ở đây rất nhiều. Nhưng tại sao, cô lại không thể rời xa căn nhà này được? Phải chăng cô đã quá yêu người đàn ông đó mà cam chịu nhẫn nhịn ở lại? Cô nên làm thế nào đây?