Em sốc nặng, không biết người đàn ông đang đứng trước mặt em đây có phải là chồng em nữa hay không. Chân tay em run bắn không nói thành lời, cảm giác sợ hãi, lo lắng vô cùng. Em không tin vào tai mình nữa. Em vẫn nhẹ nhàng đáp lại: “Có bao giờ em cãi lời anh đâu. Và có bao giờ anh nghe em góp ý đâu. Em có nói thế anh cũng vẫn không để tai mà”. Rồi em run rẩy bước lên phòng, vừa đi hai hàng nước mắt vừa trào ra, cổ em nghẹn đắng, em cố nín để không bật ra thành tiếng. Em đau quá rồi!
Yêu nhau 4 năm, anh hứa hẹn với em đủ điều về một tương lai hanh phúc. Anh nói với em rằng, mình sẽ là của nhau, sẽ sống bên nhau suốt đời, không phụ bạc. Anh còn vẽ ra một mái ấm rộng mở, sinh cho anh mấy người con và đặt tên chúng là gì. Hơn hết em nhớ anh từng nói, sau này anh có đối xử tệ bạc với em, anh không làm người.
Vậy không làm người thì sao hả anh? Bây giờ anh đang đối xử rất tệ với em, chua xót và đắng cay. Em đã làm gì nên tội, hay cái tội của em là quá yêu và chiều chồng, để rồi những lúc anh về muộn, em luôn là người chủ động gọi hỏi xem anh ở đâu. Để rồi những lúc anh mệt mỏi, chán nản, em luôn là người ở bên anh động viên. Nhưng anh lại chẳng màng đến sự tồn tại của em vì trong tim anh lúc đó đã có người con gái khác.
Anh coi những sự quan tâm kia của em là sự kiểm soát, là khó chịu, là quản thúc anh. Anh nói em đã nắm lấy tự do của anh, đã quản anh như mẹ quản con vậy. Rồi anh nói em tự cao tự đại vì gia đình em có điều kiện hơn nhà anh.
Anh à, đâu phải anh không biết điều đó. Từ ngày yêu nhau, em vẫn luôn quan tâm anh như vậy. Và từ ngày yêu nhau, anh cũng biết thừa gia đình em có điều kiện, nhưng em đâu có để tâm, vì nếu em coi thường, chê bai anh, em đã chẳng lấy anh làm chồng.
Mấy hôm nay anh đi tối ngày, em gọi điện thì anh tắt máy. Anh cũng không báo với em một tiếng rằng anh đi đâu. Rồi em nhắn tin thì anh đáp lại cụt lủn rằng: “Đi kiếm tiền”. Em đâu có bắt ép anh phải thế này thế nọ, cũng đâu chê bai anh kém cỏi. Chỉ vì anh nghe lời bạn bè gièm pha, nghe lời kích bác mà khiến cuộc sống của chúng mình ra nông nỗi này. Họ bảo anh bám váy em sao, em không nghĩ vậy là được sao, nếu cuộc sống của mình cứ để cho những người khác chen chân vào thế, thật chẳng thể nào bình yên.
Anh đi về khuya, em mặc cho anh ngủ. Sáng hôm sau em hỏi anh, anh nói em đừng có chất vấn. Nhưng em là vợ anh, không phải osin, em cần được biết chồng em đi đâu về đâu, làm gì, với ai mà về muộn vậy. Thế mà anh khó chịu, anh nói em này nọ, lắm chuyện. Em nói thêm vài câu thì anh tức, cau mặt với em, hất băng cốc nước. Em không nhịn vì nghĩ mình không sai, cũng đã nhịn anh nhiều lần rồi. Và thế là anh chĩa tay vào mặt em, tát em và chửi em là “mày”. Tất cả chỉ có thế, dù nó cũng chỉ diễn ra được từng ấy giây thôi, từng ấy phút thôi nhưng nó cũng có thể cướp đi hạnh phúc gia đình mình. Em muốn anh tôn trọng em, đừng gọi em là “mày”, trước giờ anh chưa từng như thế. Hãy để mọi chuyện từ từ trôi qua, nhất là trong thời gian này. Nhưng em nghĩ, anh nên nhìn lại bản thân, nên nghĩ xem, thật sự anh đang sai hay đúng. Còn em, sau chuyện ngày hôm nay, em không muốn nói thêm gì nữa, chỉ chờ đợi quyết định từ anh.