Những ngày cuối cùng của tháng 5, những ngày mà em nghĩ sẽ là hạnh phúc nhất trong hành trình yêu thương của hai ta, khi bức ảnh chung sẽ được công khai trên facebook và mọi người sẽ biết được anh là của em.
Tưởng như mọi chuyện sẽ bắt đầu, nhưng không, nó đã kết thúc.
Mới hôm qua đây thôi, anh đã hỏi "Có khi nào em nghĩ, một ngày em sẽ rời xa anh". Em đã trả lời là Không, nhưng anh đã bảo em nói xạo, em không thật lòng. Em đã nói với anh rằng, anh làm gì thì làm, còn nếu phản bội em thì em sẽ ra đi không thương tiếc.
Anh luôn thành thật với em trong mọi chuyện, từ quá khứ cho đến hiện tại, từ mối tình đầu của anh cho đến những người anh đã yêu thương sau đó... Nhưng còn người trước em, trước em một tí thôi, và cũng có thể là vì em, vì anh đã chọn em mà anh xa chị ấy, anh luôn ưỡm ờ trong mọi chuyện.
Chắc có lẽ em sẽ không bao giờ biết đến chị ấy, cho đến một ngày khi một người đã vô tình kể với em là hai người đã từng quen nhau, có thể là yêu nhau, và sau khi biết không hợp tuổi, anh đã xa chị ấy và chị ấy đã khóc rất nhiều. Ấn tượng về chị ấy đã đọng lại trong em, vì chính anh và em cũng đang không hợp tuổi, và có thể đó là lý do để em rời xa anh, vì một lý do không đáng.
Khi em hỏi anh, chị ấy là ai, anh bảo là người thích anh. Anh cứ bảo em nên tin anh, tin những điều anh nói. Nhưng nếu thật sự hai người yêu nhau, khi chị ấy nghe được lời nói đó chắc sẽ không còn gì để nói nhĩ, quá thất vọng và nghĩ sao về anh đây. Và liệu em có vui không, khi anh yêu chị ấy mà anh không thừa nhận. Quá khứ đã qua rồi, sao anh không dám thừa nhận, sao anh lại ưỡm ờ, để cho em nghi ngờ mọi thứ. Em luôn kể về quá khứ của em cho anh, em thấy tự hào vì điều đó, vì đó là nền tảng cho hiện tại và tương lai, tại sao anh lại không, hay có gì đó mà anh đang giấu em. Sao lại luôn nhắc em, hiện tại và tương lai mới là điều quan trọng.
Mọi chuyện đi đến nghi hoặc khi chị ấy kết bạn với em. Những lần nói chuyện với em, chủ đề luôn là về anh. Một người thẳng tính như em liệu em có thể giấu diếm, giả tạo cảm xúc. Không, xin lỗi anh vì đã có đôi lần em đã hỏi, chị và anh là như thế nào. Vui vì chị đã bảo là bạn bè, anh em. Ừ thì vui, một thời gian dài em rất vui và em tin đó là sự thật, và kệ nếu không đúng sự thật cũng chẳng sao, quá khứ là quá khứ. Vì em đã có thêm một người bạn, cũng hợp tính và dễ gần. Em đã tâm sự tất cả cảm xúc thật của mình với chị, từ chuyện tình đầu của em cho tới những khó khăn hiện tại đang trải qua với anh, và hứa hẹn một ngày gặp nhau gần nhất sẽ tung tăng đó đây.
Một ngày em nói với anh, em có nói chuyện với chị ấy, anh đã bảo với em đừng có nói nữa, chị ấy sẽ buồn. Càng như vậy em lại càng thấy khó hiểu hơn, anh bảo em điều tra anh, nhưng anh xem, có phải em luôn bắt chuyện chị trước, hay chị ấy đang cố hỏi mọi thứ về anh.
Chị bảo chị sắp lấy chồng, chị bảo chị đang có người yêu, thế mà...
Face của em chị cũng xóa, em hỏi vì răng chị xóa, chị nói chị xóa nhầm, xin lỗi em. Em hỏi chị em nói gì làm chị buồn à, chị cũng bảo không, và lại tiếp tục những ngày dài tâm sự, nhưng em đã biết, chắc có gì đó chị mới hành động như thế.
Nhưng rồi, face của anh chị cũng xóa, em hỏi vì sao, chị lại nói vì chị thích là chị xóa thế thôi, bạn bè quen nhau hơn 10 năm mà chỉ thích là xóa thế thôi.
Chị bảo chị sắp lấy chồng mà face chị mới đây là bài hát Đành nói lời chia tay, hay Những con số không thể nào quên... Em đã hỏi chị về những tâm trạng của chị, như chị đã nhiều lần hỏi về tâm trạng của em. Bài hát thì chị nói thấy hay nên share cho vui, còn dãy số, em chỉ hỏi đó là dãy số điện thoại hả chị, mà chị lại nói với người khác là em cố tình hỏi đó có phải là số điện thoại của anh không. Hay chưa, em chưa nói ra, mà chị đã tự suy nghĩ em đang nói đến ai rồi. Sau khi em hỏi, chị đã xóa đi tất cả.
Em không biết chị đang viết cho ai, hay chị đang có tâm trạng gì, nhưng nếu là chị đang viết cho anh ấy thì em cảm thấy rất buồn. Buồn vì chị đang có lỗi với người yêu hiện tại của chị, buồn vì chị đang nói dối em. Nhưng nếu là chị đang giận dỗi với người yêu của chị nên viết như vậy thì cho em xin lỗi, vì em đã quan tâm không đúng chỗ, không đúng người. Và mong chị đừng quan tâm đến những bức ảnh, những status tâm trạng của em nữa.
Và rồi anh đã trách em, trách sao em lại xoi mói chị ấy, trách sao em làm chị ấy buồn. Ai đang buồn đây anh, khi những lời em nói thật lòng, thẳng thắng lại được đem cho như xoi mói, cố tình làm đau người khác; ai đang buồn đây anh khi những nghi hoặc của em bấy lâu nay đã được sáng tỏ, vì chính anh đã thừa nhận; ai đang buồn đây anh khi chính chị ấy là người đã nói dối em và anh cũng thế.