Chúng tôi gặp, quen rồi yêu nhau khá nhanh chóng. Không biết vì nửa kia quá hấp dẫn hay bởi khi đó tuổi tác cũng đã dừ, cộng thêm với việc gia đình 2 bên thúc giục nên chúng tôi nhanh chóng làm đám cưới chỉ 6 tháng sau đó.
Bố mẹ tôi đều là công nhân viên chức về hưu, cuộc sống cũng bình thường. Gia đình anh thì khá hơn bởi bố mẹ anh là dân buôn bán cũng đã lâu. Anh năm nay đã 35 tuổi, tôi kém anh 7 tuổi.
Đám cưới của chúng tôi đẹp như mơ, những tưởng mở ra cuộc sống tươi đẹp, ai ngờ rằng... (Ảnh minh họa)
Tin tôi lấy chồng khiến bố mẹ, họ hàng và bạn bè của tôi mừng ra mặt. Tôi còn rất hãnh diện và tự hào với mọi người bởi 2 đứa đi đâu, anh cũng đều tỏ ra cưng chiều và quan tâm chu đáo đến tôi.
Bạn bè tôi cứ trầm trồ xuýt xoa mãi khi anh tuyên bố “xanh rờn” đặt mua hẳn váy cưới thiết kế cho tôi để sau này những lần kỉ niệm còn có đồ để mặc, sau này còn có “bảo bối” truyền lại cho con cái. Tôi thì bảo anh không cần thiết phải đầu tư tốn kém và có phần lãng phí như vậy, bởi sau cưới còn có rất nhiều thứ phải chi tiêu nhưng anh nhất mực không chịu.
Ngày cưới, ai cũng khen tôi xinh đẹp và lộng lẫy trong chiếc váy đó. Đúng là hàng xịn có khác, dù nhìn rất đơn giản nhưng khi mặc lên mới thấy sang trọng và tôn dáng như thế nào.
Đám cưới xong, chúng tôi dự định sẽ đi Phú Quốc nghỉ tuần trăng mật sau vài ngày ở nhà cùng bố mẹ. Đêm tân hôn, tôi khá hồi hộp và có phần căng thẳng bởi đây là lần đầu tiên của mình.
Khách khứa ra về, dọn dẹp xong xuôi mọi thứ thì nhìn đồng hồ đã gần 10h, tôi định bụng đi tắm. Vừa gấp gọn gang chiếc váy cưới vào vali, chồng tôi bèn nói: “Chán thật chán quá vợ à. Tiền mừng còn chưa bằng nửa cái váy này. Sao mọi người giờ đưa phong bì nhẹ thế chứ?”
Tôi thoáng chút ngạc nhiên nhưng lại trấn an anh. Thế nhưng anh vẫn chưa hài lòng. Anh lại kêu ca: “Biết thế mình chả cần đẹp mặt nữa. Tất cả chỉ tại anh cứ muốn đẹp mặt, để hãnh diện với mọi người”.
Tôi cười trừ: “Đấy, từ đầu em đã nói anh mua váy là không cần thiết mà anh có chịu nghe em đâu”.
(Ảnh minh họa)
Đáp lại câu nói của tôi, giọng anh bỗng lớn tiếng: “Cô thì biết gì mà nói. Vì ai mà tôi phải vay mượn xoay xở để mua chiếc váy đó. Cũng chỉ là muốn đẹp mặt cho cô và bố mẹ nhà cô trước mặt họ hàng thôi, chứ có cho vàng tôi cũng chả thèm mua mấy thứ linh tinh đó”.
Nghe anh nói vậy, tôi buồn lắm. Lẽ nào anh chỉ tính toán che mắt mọi người như vậy. Cả buổi tối hôm đó, thay vì đêm tân hôn lãng mạn như tôi đã nghĩ đến, anh chỉ nằm cằn nhằn về số tiền phong bì quá ít, vì xót của đã bỏ ra mua váy, biết khi nào mới kiếm lại được…
Nước mắt tôi lăn dài trên gối, chả nhẽ tiền đối với anh quan trọng hơn cả tôi. Sĩ diện đối với anh còn lớn hơn cả cuộc sống của 2 vợ chồng. Giờ đây, tôi cứ luôn có suy nghĩ anh đã mua tôi về làm vợ với cái giá 200 triệu chứ không phải tình yêu chân thành gì hết... Tôi phải làm sao đây?