Tôi không phải là một cô gái quá xinh đẹp, nhưng cũng ưa nhìn, hồi sinh viên cũng từng là hoa khôi của một trường đại học, lại có công việc ổn định với mức thu nhập tương đối.
Từ khi tôi còn là một cô gái 23-24 tuổi, mới tốt nghiệp đại học, đã có rất nhiều người đàn ông đến với tôi, muốn cưới tôi làm vợ, nhưng chẳng hiểu sao tôi chẳng thấy người đàn ông nào “vừa mắt” với mình. Có người được mặt này lại mất mặt kia.
Có anh hình thức được thì công việc lại không tốt, không có chí tiến thủ, ngược lại có anh công việc tốt, có chí tiến thủ thì hình thức lại thấp bé, đi cùng anh tôi có cảm giác mình như là chị vậy.
Có người hình thức và công việc tương đối tốt thì gia cảnh nhà anh lại vất vả, nếu lấy anh hai vợ chồng lại phải đi ở trọ, trong khi đó từ bé đến giờ tôi chưa biết thế nào là ở trọ, nghĩ đến cuộc sống không có nhà cửa, không an cư, thì làm sao mà lập nghiệp được, nên tôi lại từ chối.
Rồi có những người đàn ông có công việc ổn định, có địa vị xã hội, có nhà cửa đoàng hoàng, lấy họ có thể tôi sẽ không phải nghĩ đến chuyện kinh tế, nhưng họ lại đã từng có một đời vợ. Tuy họ đã chia tay với vợ, nhưng nếu lấy họ tôi lại phải nuôi con riêng của anh, rồi sau này con chung con riêng, con anh, con chúng ta, tôi sợ làm cuộc sống gia đình phức tạp.
Cứ thế, đã hơn chục mùa xuân trôi qua, đến giờ đã 35 tuổi, chẳng còn trẻ nữa mà tôi vẫn chưa tìm được người đàn ông nào vừa mắt với mình. Nhiều lúc thấy bạn bè, đồng nghiệp đứa nào cũng có chồng con đề huề, đi làm về tất bật về với gia đình lo cơm nước cho chồng cho con, còn mình cứ lẻ loi một bóng, về sớm cũng chẳng ai đợi, về tối cũng chẳng ai mong. Bố mẹ tôi cũng chán cảnh thấy con gái cứ đi về một mình nên hễ nhìn thấy tôi về là giục lấy chồng rồi mắng nhiếc, tìm người mai mối.
Nhiều lúc buồn, tôi cứ nghĩ hay đồng ý lấy quách một người đàn ông nào đó để cho có chồng, cho bằng chị bằng em nhưng rồi tôi lại sợ cuộc hôn nhân miễn cưỡng như vậy thì liệu có mang đến cho mình hạnh phúc hay không?.
Bạn tôi nói, để lấy được chồng tôi phải tập nhìn một mắt- tức là một mắt nhắm, một mắt mở, nhắm để không nhìn thấy những nhược điểm của người đàn ông mình lấy làm chồng, còn mở ra để nhìn thấy rõ hơn những điểm tích cực của anh ta, còn tôi cứ mở to hai mắt như vậy thì cả đời không lấy được chồng. Lẽ nào lại như vậy?