“Lấy anh nhé, anh và cô ấy đã hoàn tất thủ tục ly hôn rồi” – Hắn cầu hôn cô, đeo vào ngón tay áp úp của cô chiếc nhẫn đính kim cương lấp lánh.
“Không, em không muốn làm vợ anh” – Cô lạnh lùng giằng tay ra, tháo trả lại hắn chiếc nhẫn.
“Sao thế? Không phải em muốn anh bỏ vợ để mình đến với nhau sao?” – Hắn sửng sốt ngạc nhiên trước thái độ của cô. Đúng là không thể hiểu được người con gái trước mắt, chỉ mới mấy ngày trước thôi, cô vẫn còn nói yêu hắn, muốn làm vợ hắn cơ mà.
“Chúng ta đừng gặp nhau nữa nhé, ngày mai, em sẽ đi lấy chồng” – Cô nhìn hắn, trong đôi mắt cô có sự chế giễu cười nhạo, có sự hả hê sung sướng. Đúng, cô thấy rất sung sướng và nhẹ nhàng vì giờ cô đã trả thù được cho con cô rồi.
Ba năm trước, hắn bỏ rơi cô với cái thai vẫn còn chưa thành hình hài trong bụng để đi lấy vợ. Trớ trêu thay, vợ hắn lại là bạn thân của cô. Vì bạn cô giàu, nên hắn đã sẵn sàng vứt bỏ đi mối tình đầu suốt 10 năm của mình, là cô. Cô chẳng thể nào quên cái cảm giác đau đớn tận tim gan khi chứng kiến cảnh hắn và bạn thân phản bội mình. Cô cũng chẳng thể quên cái cảm giác đau đớn phát điên phát dại khi vợ hắn hại đứa con chưa chào đời của cô. Nỗi đau của cô dường như còn rất mới, vẫn chưa thôi rỉ máu trong trái tim cô.
Ở cái tuổi 17 trong sáng thơ ngây, cô và hắn có một mối tình ngọt ngào. Mối tình học trò thơ mộng đầy lãng mạn ấy kéo dài đến khi cả hai đi học đại học và đi làm. Vợ hắn, cũng là bạn rất thân của cô từ hồi học đại học. Cô đã từng coi hắn và vợ hắn là hai người thân thiết nhất ở thành phố này. Cô thường hay kể cho vợ hắn nghe về mối tình đầu mộng mơ của mình. Quả thực, mối tình của cô và hắn khiến biết bao kẻ thèm thuồng, trong đó có vợ hắn. Những cuộc đi chơi, cô thường hay rủ bạn thân đi cùng, và tất nhiên khi đã trở nên thân quen thì bạn thân cô cũng trở thành bạn thân hắn. Bạn thân cô rất hay tìm hắn tâm sự, từ lúc nào bạn thân cô đã thầm yêu hắn.
Rồi cô có thai, cô vui mừng hạnh phúc định báo tin cho hắn. Nhưng cô muốn hắn biết một cách bất ngờ, vậy nên cô lại tìm bạn thân nhờ nghĩ cách giúp. Bạn thân cũng tỏ vẻ ngạc nhiên khi biết cô mang thai: “Vậy hả, chúc mừng mày nhé. Nhưng mày đã báo cho anh Nghĩa chưa?”
“Tao chưa, tao muốn hỏi ý kiến mày đây này. Báo thế nào để anh ấy thật bất ngờ nhỉ” – Cô mỉm cười hạnh phúc, cô đang nghĩ đến vẻ mặt sung sướng của hắn sẽ như thế nào mà đâu có nhìn thấy ánh mắt ganh ghét oán hận của bạn thân cô.
“Tốt nhất đừng cho anh ấy biết vội. Hãy để một dịp nào đó, như sinh nhật anh ấy chẳng hạn. Như thế niềm vui lại càng nhân đôi” – Bạn cô bày kế cho cô, nhưng trong đầu cô ả đang toan tính làm sao để phá hoại hạnh phúc của cô.
“Ừ đúng rồi, sắp sinh nhật anh Nghĩa. Tao sẽ nhân cơ hội đó báo tin vui cho anh ấy. Cũng phải báo sớm để chuẩn bị đám cưới nữa chứ. Cảm ơn mày nha”. Cô sung sướng ôm chầm lấy người bạn gái thân thiết, chỉ có cô ấy mới có thể ngồi cả ngày nghe cô tâm sự mà thôi. Nhưng cô đâu ngờ, cũng người bạn cô coi là chị em thân thiết ấy lại cướp đi tất cả của cô, tình yêu, hạnh phúc và cả đứa con.
Sinh nhật hắn, cô tự tay làm bánh sinh nhật thật đẹp. Cô muốn ngày hôm đó hắn sẽ là người đàn ông hạnh phúc nhất. Nhưng hắn nói hắn bận đi công tác, tối đó sẽ cố gắng về sớm với cô. Cô có chút hụt hẫng nhưng rồi cô nhanh chóng có một kế hoạch khác. Cô sẽ đến nhà hắn, trang trí một bữa tiệc sinh nhật thật lãng mạn và chờ hắn về. Cô mỉm cười với ý tưởng đó.
Đang loay hoay mở cửa nhà hắn ra, cô bỗng nghe tiếng cười rúc rích từ trong nhà vọng ra. Cô sững người lại, rõ ràng hắn đi công tác, là ai ở trong nhà hắn. Tiếng cười rất quen, chẳng phải tiếng bạn thân cô hay sao. Tự nhiên cô thấy rất nóng ruột, có một cảm giác khó chịu len lỏi trong đầu cô. Nhẹ nhàng mở cửa vào nhà, cô chết sững khi thấy hắn và bạn thân cô đang ôm nhau nằm xem phim. Cô không tin vào mắt mình, phải cấu mạnh vào tay đau đến phát khóc mới hiểu đó là sự thật. Hắn, người đàn ông cô yêu suốt 10 năm và bạn thân đang phản bội cô, chính vào lúc cô định báo tin cho hắn về đứa bé. Túi đồ trên tay cô rơi xuống đất, tiếng động làm hai kẻ đang say sưa kia giật mình. Hắn hốt hoảng bối rối nhìn cô, còn bạn thân trơ trẽn nhìn cô đầy thách thức. Cô bỏ chạy ra khỏi căn nhà ấy, mang theo trái tim vụn vỡ.
Vậy là hắn và cô chia tay từ đó, không một lời giải thích, không một lời xin lỗi. Sự im lặng của hắn làm cô thấy đáng sợ và ghê tởm. Hóa ra, mất 10 năm cô vẫn không hiểu hết hắn, lòng người thật khó đoán làm sao. Cô sống những ngày tháng mà sự phản bội dằn vặt đến cả trong giấc ngủ. Cô giống như một bóng ma vô thức không biết đến ngày mai. Nhiều lần cô muốn tìm đến cái chết, nhưng rồi đứa bé trong bụng đã thức tỉnh cô. Cô còn có nó, hi vọng cuối cùng của đời mình.
Rồi hắn lấy vợ, vợ hắn chính là bạn thân cô. Mà đúng hơn, cô ta đã trở thành người bạn phản trắc kể từ ngày cô và hắn chia tay. Cô tự nhủ lòng mình sẽ cố gắng quên hắn đi, quên những con người phụ bạc kia đi. Nhưng họ cũng chẳng để cho cô yên thân. Trước ngày cưới, vợ hắn đến tìm cô. Cô ta mang vẻ mặt tráo trở mà nói với cô rằng: “Nghèo như mày lấy gì để làm vợ anh Nghĩa. Lấy tao, anh ấy có tất cả mọi thứ. Thế nên mày hãy quên anh Nghĩa đi, tránh xa anh ấy ra”.
Cô oán hận nhìn vợ hắn, cô rất muốn hỏi vợ hắn một câu, tại sao cô ta đối xử với cô như thế? Cô nhìn vợ hắn cười điên dại: “Hóa ra anh ta yêu mày vì mày giàu, vậy đâu phải tình yêu. Mày đi mà ngăn cấm chồng mày, xem anh ta có quên được tao không”. Có lẽ những lời nói trúng tâm sự của cô làm vợ hắn phát điên lên. Vợ hắn xông vào đánh cô, đẩy cô ngã xuống đất. Bụng cô rất đau, cô với tay cầu xin vợ hắn đưa cô đi cấp cứu cứu lấy đứa bé. Nhưng đáp trả lại là sự quay đi tàn nhẫn của vợ hắn. Cô không bao giờ có thể quên được vẻ mặt của vợ hắn lúc đó, không bao giờ quên được nỗi đau xé cả tim gan khi mất đi đứa con. Vợ hắn đã cướp đi của cô tất cả, hạnh phúc và đứa con.
Sáu tháng trước, cô đi tìm hắn, cô muốn thực hiện kế hoạch trả thù người yêu cũ. Suốt ba năm qua, cô sống trong đau khổ mỗi khi nghĩ đến chuyện cũ. Cô đã cố gắng quên đi mọi chuyện, nhưng dường như vết thương lòng ấy quá sâu, nó vẫn không ngừng rỉ máu. Cô không thể có giấc ngủ ngon mỗi khi nhớ về chuyện cũ. Nỗi đau, sự hận thù trong cô đã biến cô thành con người lạnh lùng, cô muốn trả thù, cô muốn những con người kia phải trải qua sự đau đớn bị phản bội và mất đi tất cả như cô.
Cô cố tình gặp hắn như một chuyện tình cờ. Hắn thoáng bối rối khi nhìn thấy cô. Có một chút vui mừng, một chút xấu hổ lẫn ngại ngùng. Có lẽ hắn vẫn nhớ chuyện cũ, chuyện đã phụ bạc một người con gái yêu mình 10 năm. Cô gặp hắn như giữa họ chưa từng có sự phản bội nào. Cô kể cho hắn nghe cuộc sống không có hắn trong ba năm qua. Cô nói cô vẫn chưa thể yêu được ai bởi hình bóng của hắn trong lòng cô quá lớn. Hắn mừng rỡ khi nghe cô nói vậy bởi hắn cũng chẳng thể quên cô. Sống bên cạnh người vợ không hề có tình yêu, lại không thể có con làm hắn mệt mỏi và chán nản. Hắn phản bội cô vì khi ấy vợ hắn giàu có, hắn lấy vợ sẽ có nhà, có xe, có tiền, có chức. Nhưng ba năm sống trên đống của cải ấy, cái hắn thấy không phải là sự thỏa mãn mà là sự nuối tiếc.
Hắn nuối tiếc đánh mất người con gái như cô. Hắn sống thờ ơ với vợ, thậm chí đôi lúc ở trên giường với vợ hắn vẫn hình dung ra đó là cô. Vợ hắn cũng nhận ra sự lạnh lùng của chồng. Cô ta chì chiết hắn, ghen tuông càng làm cô ta trở nên quá đáng. Từ khi biết mình không thể có con, cô ta lúc nào cũng lo sợ mất hắn, kìm kẹp hắn càng làm cuộc sống của hắn trở nên khó thở và chán ngán tất cả. Đang sống trong địa ngục ngột ngạt kia, hắn gặp lại cô. Hắn nghĩ có lẽ ông trời còn thương hắn lắm, cho hắn tìm lại được hình bóng người con gái mình nhớ nhung bao lâu. Hắn cũng thầm cảm ơn cô, vì cô không những tha thứ cho hắn mà còn sẵn sàng chờ đợi hắn. Vậy là hắn quyết tâm bỏ vợ. Chỉ có bỏ vợ hắn mới giải thoát cho cuộc đời mình. Hắn chẳng cần đống tài sản kếch sù của nhà vợ, cái hắn cần là tình yêu của cô. Hắn cần sống cho bản thân hắn.
Sau nhiều ngày tháng dằn vặt, chửi rủa cuối cùng hắn cũng thuyết phục được vợ ký vào đơn ly hôn. Vợ hắn nhìn chồng với con mắt thù hận: “Tôi mong anh sẽ không bao giờ quay về quỳ dưới chân tôi xin tha thứ. Anh là đồ khốn, ăn cháo đá bát”.
Hắn nhìn vợ cười đểu giả: “Cô yên tâm, có chết tôi cũng không quay về với cô đâu. So với cô ấy thì cô chẳng đáng một đồng xu. Ngày trước, cũng vì cô giăng bẫy mà chúng tôi phải chia tay, giờ đã đến lúc chúng tôi xum vầy rồi”.
Vì không có con chung, tài sản cũng đứng tên vợ hắn hết nên thủ tục cũng khá đơn giản. Hắn ra đi tay trắng, hắn nghĩ ngày trước vì tiền mà ruồng bỏ cô, giờ hắn sẽ đến với cô bằng tấm lòng chân tình. Hắn không muốn dính dáng đến tài sản của vợ cũ, và chắc chắn cô cũng không thích điều đó.
Hắn sung sướng đi tìm cô, hắn muốn cầu hôn với người con gái mà mình vẫn luôn yêu thương. Nhưng sự lạnh lùng của cô làm hắn hoảng sợ. Hắn không biết mình sai ở đâu.
“Tại sao lại nói yêu anh rồi giờ em đi lấy chồng?” – Hắn run run hỏi cô, hắn rất ghét ánh mắt lạnh lùng kia của cô.
“Vì tôi muốn trả thù. Tôi muốn vợ chồng anh nếm trải cảm giác bị phản bội và mất mát như thế nào”. Cô thẳng thắn với hắn, cô chẳng có gì mà phải diễn kịch với hắn nữa rồi.
“Ra thế, em vẫn còn rất hận anh. Anh xin lỗi, nhưng tình yêu của anh là thật lòng. Em… xin đừng rời bỏ anh nhé”. Anh nhìn cô với ánh mắt cầu xin, giờ đây cô là tất cả những gì hắn có. Là trái tim, cuộc sống, và là hạnh phúc của hắn.
“Một lời xin lỗi của anh không thể làm mọi thứ quay trở lại. Ngày đó, khi phản bội tôi anh có nghĩ đến ngày hôm nay không? Ngày đó, khi giết đi đứa con của tôi, các người có nghĩ đến tôi không?” – Cô nhìn hắn dửng dưng vô cảm, dường như trong mắt cô đã không còn hắn.
“Đứa con là sao?” – Hắn nghi ngờ hỏi cô. Hình như có chuyện gì đó xảy ra mà hắn không được biết đến.
“À, phải rồi anh làm sao biết đến sự tồn tại của nó. Vào cái ngày sinh nhật anh năm ấy, tôi đã định nói cho anh nghe về đứa con của chúng ta. Nhưng anh làm gì vào ngày đó? Rồi trước hôm anh cưới vợ, chính vợ anh đến và giết chết đứa con còn trong bụng tôi. Ha ha ha, ông trời quả thực có mắt. Cô ta bị quả báo rồi, cô ta không thể có con được nữa”. Cô lảm nhảm nói và cười như điên dại. Mỗi khi nhắc đến chuyện đứa con, tim cô lại đau đớn đến phát điên lên. Cô bỏ đi, để lại hắn ở đó với nỗi đau thống khổ.
Đã đến lúc cô phải trở về là chính mình, trở về nơi ấm áp hạnh phúc. Nơi đó, có người đàn ông đến sau hắn đang chờ cô. Anh đang chờ cô trở về để làm đám cưới, anh chính là người đã cho cô niềm tin để sống sau những mất mát đau thương kia.
“Em đã trở về rồi à?” – Anh chờ đón cô ở nhà, anh biết ngày hôm nay cô sẽ kết thúc mọi chuyện đau thương kia. Đã đến lúc cô để cho quá khứ ngủ yên và bắt đầu một cuộc sống mới.
“Vâng, em đã về rồi, là chính em” – Cô gục đầu vào vai anh thổn thức. Cho đến giờ cô mới có thể khóc, khóc tiễn đưa quá khứ đau thương.
“Mọi chuyện qua rồi em, giờ em hãy sống cho chính mình nhé. Không có đau thương, không có quá khứ, không có sự trả thù, chỉ có hạnh phúc và anh thôi nhé”. Anh khẽ vỗ nhẹ lên lưng cô, anh biết giờ đây người con gái này đã thực sự toàn tâm toàn ý đón nhận anh.
“Anh không trách em chứ? Em đã quá ích kỉ bắt anh chờ đợi lâu như vậy. Em cũng quá tàn nhẫn để phá tan một gia đình” – Cô ngẩng đầu nhìn anh, nước mắt vẫn còn đọng nơi khóe mi.
“Không em ạ. Họ đã tổn thương em, giờ em cũng nên để họ nếm trải cảm giác đó. Chỉ cần em thấy thanh thản nhẹ nhàng thì sự chờ đợi của anh cũng có ý nghĩa rồi” – Anh nhìn cô chân thành, cô thấy bóng mình trong mắt anh.
“Cảm ơn anh” – Cô chỉ biết nói vậy với anh. Anh quá bao dung, quá đỗi chân thành. Cuộc đời này cô có được anh thực sự là một món quà vô giá. Cô ôm anh thật chặt, cảm nhận hơi ấm từ anh. Ngày mai thôi, người đàn ông này sẽ cùng cô đi hết quãng đời còn lại. Ngày mai thôi, anh sẽ mang đến cho cô một cuộc sống mới, cuộc sống hạnh phúc không còn nước mắt khổ đau.