Gái ế sợ rất nhiều ngày: Ngày phự nữ, Ngày tình yêu, Ngày Noel… nói chung là tất cả những ngày cần có đối tác mới có thể làm nên một ngày ngọt ngào, hạnh phúc, thì gái ế đều sợ hết.
Dù rất nhiều người tự lên dây cót tinh thần, với khẩu hiệu: một mình vẫn vui hay độc thân muôn năm hoặc đi tụ tập với toàn tập ế và cười rằng: chỉ có đàn bà mới có thể mang lại hạnh phúc cho nhau. Nhưng cũng chỉ là một hình thức dối lòng mà thôi. Bởi tuyệt nhiên là đàn bà chúng ta đều sợ cô đơn, nhất là cô đơn trong những ngày mà đại bộ phận những người phụ nữ đều vui. Thì có buồn cũng là lẽ tự nhiên thôi!
Trẻ con mong tết bao nhiêu thì người già thở dài khi tết đến, phụ nữ lắc đầu khi năm qua, còn gái ế thì nghĩ: Chạy đâu cho thoát bây giờ? Người già bảo: Tết đến là chết! Chị em phụ nữ buồn buồn: Cái tuổi nó đuổi xuân đi. Gái ế như nằm trong đống tơ vò. Chỉ thầm cầu mong: Đừng có ai hỏi mình năm nay bao nhiêu tuổi rồi! Đừng có ai hỏi mình lấy chồng chưa? Đừng có ai hỏi mình khi nào cho ăn cỗ… Mà cái nỗi ế ẩm sẽ tăng thêm khi một năm nữa qua đi.
Một năm mới tới là chồng thêm nỗi buồn. Nên khi nhìn tờ lịch, xé những trang cuối cùng mà lòng buồn nói sao cho hết? Có ai hiểu được nỗi niềm gái ế khi nhìn pháo hoa đón chào năm mới? Có ai biết khi đó nỗi buồn vừa trào ngược lên mắt, và khiến con tim ủ rũ như rau héo vì thiếu nước. Thêm tuổi mới là thêm những áp lực chuyện chồng con! Mà thân gái yếu mềm có như lực sỹ đâu mà đủ sức nâng nó lên mà đi khắp nơi đâu.
Tôi có mấy cô bạn, có cô là em thì 'đầu hai đít chơi vơi', có cô thì chạm đích đầu ba, có cô thì qua một chút… Tết đến chả dám nhắn tin chúc mừng năm mới. Chúc làm sao khi năm mới tới phải trốn hết người nọ người kia. Bà cô bên nội, bà bá bên ngoại, đám bạn của anh, mấy đứa lít nhít của em… Bởi nếu gặp là y như rằng trên môi họ gắn sẵn một câu: Thế định đến khi nào mới lấy chồng? Năm nay là … tuổi rồi đấy! Kén nó vừa vừa thôi… Khổ thế, thì mừng gì khi tết đến? Khi tuổi xuân đi? Chúc tai qua nạn khỏi chứ chúc mừng gì đâu? Chúc mừng chẳng hóa ra là nói đểu nhau rồi! Khổ thế chứ?!
Mà thật ra người trong cuộc mới là người khổ, thế mà người ta cứ làm như mình chả thèm lấy chồng? Mà sự thật là chả có thằng nào mà lấy! Cô bạn tôi chạm đích ba mươi ngoạn mục mà vẫn cô đơn. Còn nhớ ngày tôi sinh con gái. Bảo nó lấy chồng đi. Nó bảo: 27 tuổi lấy là vừa. Ba năm sinh ba đứa. Chứ tảo hôn như tôi thì ngu quá! Ấy vậy mà tới cái đích để sinh ba đứa rồi mà cha chúng chả thấy đâu? Thỉnh thoảng hỏi bạn chuyện chồng con mà cứ như là đang dùng nhục hình tra khảo vậy! Đến là khổ! Hỏi thì làm khó bạn mà không hỏi thì cứ thắc thỏm như thể đang ngồi trên đống lửa vậy.
Có lần đùa hỏi:
Thế nói thật đi mày có thích đàn ông không?
Nó cười rú lên:
Không lẽ mày nghĩ tao thích đàn bà chắc? Nếu vậy chả phải khi ở cùng nhau mày toi đời rồi chứ lấy đâu ra cho lão chồng mày nữa!
Ờ ha, hóa ra nó cũng thích đàn ông chẳng qua là chưa tìm thấy người để thích mà thôi. Người ta chuyện lấy chồng dễ như là chuyện ra bắt một chuyến xe vào tầm đã định thôi mà sao bạn mình thì cứ lỡ chuyến hoài. Nhiều khi nghĩ: đàn ông chết hết rồi sao mà một cô gái xinh đẹp thông minh và tốt bụng như bạn mình lại chả lấy được chồng?
Thỉnh thoảng lại động viên bạn bằng cách thu thập những bài viết về: Vì sao gái già càng ngày càng quyến rũ hay đừng vội lấy chồng trước tuổi ba mươi… để động viên tinh thần nhau. Ấy vậy mà cái vụ năm mới thì cầm điện thoại lên rồi lại đặt xuống mà không nhắn nổi một cái tin. Vì tin năm nào cũng chúc sang năm mới hết cô đơn, có gấu ôm mùa rét. Thế mà càng chúc càng mất hút. Năm nay tự dưng nghĩ: hay tại mình chúc thế mà bạn ế? Vậy thì năm mới tới biết chúc gì đây?
Soi gương thấy đuôi mắt có dấu chân chim. Ôi thế là mình đã là phụ nữ 30 mất rồi. Bắt đầu sợ tết, thấy một năm trôi qua như một cái chớp mắt. Chả làm được gì mà thời gian thì cứ như bị cướp vậy. Nghĩ lại thương bạn mình. Một năm nhanh tới vậy, thời gian ăn, ngủ, đi làm, phấn đấu, kiếm tiền, lo đối phó với những lo lắng của mẹ, cái bồn chồn của cha, sự quan tâm của đám bạn… Thì thời gian đâu để kiếm một anh gấu cho mình? Giá mà năm dài thêm ra, tuổi trẻ chậm trôi đi thì tốt biết mấy?
Nhưng cái trò đời nghịch lí trêu ngươi, càng sợ thì nó càng đến, càng thấy nó trôi nhanh thì nó càng ra sức mà chạy, càng cố níu thì nó càng mất hút, càng kiếm tìm thì nó lại càng mất tăm… Thế nên ế cứ nối ế để tết đến thành nỗi buồn đến thắt lòng.
Hôm rồi bạn gọi điện bảo: Sắp tết rồi sợ quá! Sợ gì? Sợ về nhà? Làm sao sống sót được qua 9 ngày tết dài dằng dẵng ấy? Tôi bảo: Thì đi chơi? Bạn hỏi: Chơi với ai? Thì ăn rồi ngủ! Bạn thở dài: Tưởng nằm ăn và ngủ mà yên thân à? Thế thì… chịu thôi! Bạn than: Tết ơi là tết có chết đi cho tôi nhờ không? Nghe mà thương bạn quá. Lại rủ: Hay lên nhà tao chơi đi? Bạn buồn bã: Mày điên à? Lên tao ngủ ở đâu? Vào giường ngủ chung với vợ chồng mày à? Thế hay đi du lịch. Đi một mình người ta bảo con điên. Mà ông bà có cho đi cơ. Hay lên mạng search xem: Tết thì gái ế làm gì? Thế là hết. không nói được với nhau thêm gì nữa.
Đúng là cái sự nghiệp yêu và lấy chồng đối với ai đó sao lại khó khăn và vất vả tới nhường ấy? Nếu khi gặp được hắn rồi, có tát bay mặt hắn đi còn chưa thỏa. Có lẽ phải hành hạ cả đời cho thỏa những nỗi ngậm ngùi hờn tủi mà những cô gái ế phải chịu đựng. Trước sau gì cũng là một nửa của nhau, cớ gì mà bắt nhau đợi lâu tới thế? Để ngày vui của thiên hạ mà cũng không được vui theo. Người ta thì bảo: Vui như tết! Còn gái ế thì: Tết thà chết còn hơn! Còn nỗi khổ nào khổ bằng nữa không?