NỮ GIỚI » Tâm sự

"Gia đình tôi không chấp nhận cô, hai đứa chia tay đi"

Thứ hai, 17/03/2014 09:04

Trái lại với bố mẹ tôi, gia đình anh sau khi giúp chúng tôi thì lại thẳng mặt nói rằng: "Gia đình tôi không chấp nhận cô, hai đứa chia tay đi". Thật sự nghe được câu nói này, tôi như rơi xuống vực thẳm.

Tôi và anh đã yêu nhau được 3 năm. Trong suốt thời gian này, từng cung bậc cảm xúc tình yêu đều đã trải qua, chúng tôi ở bên nhau chia sẻ mọi hạnh phúc, vui buồn và cả những hi vọng về tương lai có một gia đình nhỏ và những đứa con xinh đẹp.

Sẽ không có gì đáng nói nếu cuộc tình này kết thúc bằng một đám cưới hạnh phúc với sự chúc phúc của bạn bè và gia đình hai bên. Nhưng tất cả không như là mơ, sự cố gắng vun đắp suốt thời gian qua giờ chỉ như bong bóng, chỉ chờ lúc nào đó là vỡ tan.

Tết năm nay cả hai chúng tôi đều hào hứng để anh chính thức về ra mắt gia đình tôi và tôi cũng sẽ về quê anh để được giới thiệu với họ hàng. Cứ ngỡ mọi chuyện cứ êm đẹp như thế mà diễn ra. Nhưng tiếc thay cuối năm công việc kinh doanh của chúng tôi không được như ý, làm ăn thua lỗ và cả hai đứa đều phải vay tiền gia đình để trả nợ.

Khoản nợ đó không quá lớn, cả hai chúng tôi đều cùng phải góp vào gần 100 triệu để trả nợ. Nhưng hài hước ở chỗ, đối với gia đình tôi, tuy trước đó vẫn chỉ coi anh như là bạn của con gái mình và biết chúng tôi cùng làm ăn với nhau thì luôn ủng hộ. Sau khi biết chúng tôi thua lỗ, vẫn cố gắng để giúp chúng tôi hùn tiền và còn động viên "hai đứa cố gắng làm lại từ đầu rồi trả bố mẹ dần".

Tình yêu của chúng tôi chân thành biết bao, gắn bó biết bao vậy mà sau chút khó khăn này thì tôi lại bị họ dè bỉu và làm tổn thương đến vậy (Ảnh minh họa)

Nhưng trái lại với bố mẹ tôi, gia đình anh sau khi giúp chúng tôi thì lại thẳng mặt nói rằng: "Gia đình tôi không chấp nhận cô, hai đứa chia tay đi". Thật sự nghe được câu nói này, tôi như rơi xuống vực thẳm. Tình yêu của chúng tôi chân thành biết bao, gắn bó biết bao vậy mà sau chút khó khăn này thì tôi lại bị họ dè bỉu và làm tổn thương đến vậy. Tôi đã từng cố gắng yêu quý họ và hết sức để làm vui lòng những người trong gia đình anh.

Chúng tôi đều đang sống và làm việc tại Hà Nội, cùng là dân ngoại tỉnh nhưng bố mẹ anh đã cố gắng để mua được một ngôi nhà ở Hà Nội lấy vốn cho con cháu sau này. Trước khi yêu anh, tôi không hề biết việc này, tình yêu từ thời sinh viên vốn rất vô tư, trong sáng.

Mỗi khi mẹ anh lên Hà Nội chơi, tôi dù có bận mấy vẫn cố gắng thu xếp để tối qua nói chuyện với bác và nghe những "lời căn dặn" của bác rằng "Cháu phải biết giữ mình, cháu phải học tiếp lên" (mặc dù tôi đã tốt nghiệp đại học bằng khá và có công việc ổn định).

Nói thật, nghe bác nói, tôi vẫn lắng nghe hết sức chăm chú. Nhưng những điều này hơn ai hết phải là mẹ tôi căn dặn chứ. Và tất nhiên mẹ tôi luôn dạy tôi phải biết giữ mình trước khi về nhà chồng. Rồi những lời như "Hai cháu bằng tuổi, phải đến 29, 30 tuổi mới được cưới".

Rõ ràng bác ấy cũng có con gái, thật không hiểu có bố mẹ nào để con gái yêu một mối tình tới 7-8 năm sau khi ra trường mới cưới không? Trừ phi không có điều kiện hoặc không có việc làm ổn định còn nói được. Nhưng đằng này chúng tôi đều đã đi làm và có đủ khả năng nuôi gia đình. Mặc dù là đứa con gái đoan chính, ngoan ngoãn trong mắt bố mẹ tôi, bề ngoài được đánh giá là dễ nhìn, nữ công gia chánh tôi cũng rất tự tin, tôi vẫn kiên nhẫn, chịu khó lắng nghe hết lần này đến lần khác chỉ để làm bác vui lòng.

Rồi đến gia đình chị gái của anh, vợ chồng anh chị và con trai 4 tuổi ở cùng người yêu tôi. Mỗi lần có việc nhờ đón cháu, chúng tôi đều thu xếp đi làm về sớm và ở lại trông cháu mỗi khi anh chị đi có việc. Nhưng đổi lại chưa một lần nào chị gái anh về và nói lời cảm ơn vì đã giúp trông cháu.

Mỗi lần tới nhà chơi hay được mời đến ăn tối, ít nhiều tôi đều mua hoa quả hoặc quà cho cháu bé đến làm quà, vậy mà họ cũng chẳng lần nào được cảm ơn. Tôi tự hỏi, chẳng lẽ chị coi đấy là việc đương nhiên và là trách nhiệm của tôi vì tôi yêu em trai chị? Là người trẻ lịch sự, chẳng lẽ chị kiệm lời cảm ơn đến thế?

Bạn bè bảo tôi ham giàu, ham yêu nhà Hà Nội nên bị gia đình người ta coi thường, thật chẳng đáng chút nào. Bởi gia đình tôi, bố mẹ có hai con gái, đều xác định tư tưởng "đò theo lái, gái theo chồng" nên mặc dù có đủ khả năng nhưng "bố mẹ không muốn mua nhà Hà Nội, bố mẹ để dành làm của hồi môn cho con gái tốt hơn". Tôi luôn tự ái vì mỗi khi anh ở bên tôi, bố mẹ anh có gọi thì cũng chưa bao giờ anh dám bảo anh đang đi chơi với tôi. Bởi nếu nói vậy, kiểu gì bố mẹ cũng bắt anh về bằng được.

Giờ đến bản thân anh, cái tính ghen tuông và lo lắng thái quá của anh khiến tôi mệt mỏi. Lúc ở công ty cũ, anh suốt ngày lo lắng vì phòng tôi làm chỉ mình tôi là con gái, còn toàn là các anh kỹ sư. Anh lo tôi xảy ra chuyện và đòi đưa đón tôi mọi lúc, kể cả trưa cũng phải đi ăn với anh, anh muốn tôi chuyển việc.

Để yên lòng anh, tôi nghỉ việc và chuyển công ty. Tới nơi mới, trong suốt thời gian thử việc tôi đều hết sức cố gắng làm thật tốt để mau chóng được trở thành nhân viên chính thức. Vì tính chất công việc, thi thoảng tôi phải đi công tác tỉnh một vài ngày. Đến lúc này anh cũng lại lo có chuyện xảy ra với tôi và cố gắng ngăn cản tôi đi công tác bằng mọi cách.

Mỗi khi chúng tôi gặp nhau, đi chơi, anh đều nói xỏ xiên và bằng mọi cách bắt tôi cam kết không nhận đi công tác vì anh sợ "Em đi xa thế, một mình là con gái thì sao biết có chuyện gì xảy ra". Vì yêu thích công việc, tôi dám nhận thử thách. Và cũng vì để yên lòng anh, tôi tự nhủ phải hết sức cẩn thận trong mọi việc và cố gắng làm yên lòng anh. Nhưng mãi mà anh vẫn không thể hiểu và thông cảm cho tôi.

Thật sự, đang ở giữa đường, tôi không biết phải làm thế nào, đi về đâu? Tôi vẫn còn rất nhiều tình cảm với anh (Ảnh minh họa)

Đến hôm nay, mẹ gọi cho tôi và nói rằng "Hai đứa con không thể đến được với nhau đâu. Mẹ đi xem cho con, người ra nói rằng sớm muộn gì hai đứa cũng chia tay. Vậy nên con hãy suy nghĩ mà chấm dứt cho sớm đi. Giờ 26 tuổi rồi, đừng để lỡ dở vì chuyện không thành".

Thật sự, đang ở giữa đường, tôi không biết phải làm thế nào, đi về đâu? Tôi vẫn còn rất nhiều tình cảm với anh. Anh là người yêu đầu của tôi, mặc dù anh lo lắng thái quá nhưng mọi mặt khác anh đều rất tốt với tôi. Nhưng gia đình anh như thế, giờ thì bố mẹ tôi cũng không còn coi anh như trước nữa.

Anh thì nói với tôi: "Chỉ cần chúng ta còn yêu nhau, anh không sợ không nuôi nổi gia đình anh. Sau này em sống với anh chứ không sống cùng gia đình anh". Nhưng liệu mọi chuyện có đơn giản đến thế? Chỉ cần biết đến anh là đủ, có thể không gặp mặt bố mẹ anh được không? Tôi biết, hạnh phúc sẽ không được trọn vẹn nếu không có được sự chúc phúc của cả hai gia đình. Giờ tôi nên phải làm thế nào?

Theo Trí Thức Trẻ