Hiên (Long Biên, Hà Nội) là một cô gái “dũng cảm” như vậy. Cô tâm sự: “Khi đó tình yêu của bọn mình đã bước sang năm thứ 3, tuổi 2 đứa đều không còn trẻ, công việc đã ổn định. Ai gặp cũng hỏi thăm bọn mình còn chờ gì nữa mà không cưới đi. Bố mẹ mình thì lo tuổi xuân con gái qua đi, hơn nữa bọn mình yêu nhau cũng khá lâu rồi, nhỡ không lấy được nhau thì mình con gái lại mang tiếng. Đấy, toàn những mối lo 'thiết thực' như thế, mà quan trọng là mình cũng rất mong một ngôi nhà và những đứa trẻ rồi”.
Nhưng Hiên ngóng dài cổ vẫn không thấy Huấn - người yêu cô đả động gì tới chuyện cưới xin. Bạn bè, thậm chí các em gái kém tuổi Hiên đã lần lượt “xin phép” đi trước chị một bước rồi mà Huấn thì vẫn bình chân như vại. Thấy các bạn gái khác được bạn trai cầu hôn đầy lãng mạn hoặc… bị giục cưới mà Hiên vừa tủi thân vừa ghen tị. Chờ đợi chán chê, Hiên bực mình quyết định phen này có lẽ cô không đứng ra chủ động… cầu hôn thì không xong! “Thời buổi nào rồi chứ, lại còn đợi chàng đòi cưới nữa thì có mà… ế!” – Hiên hóm hỉnh nói.
Hiên kể, cô biết con gái mà cầu hôn thì cứ sao sao ấy, nên cô cũng chẳng dám đề cập thẳng thừng với Huấn, chỉ ám chỉ thôi. Lựa những lúc 2 người vui vẻ Hiên có gợi ý, ướm ướm Huấn về chuyện đám cưới. Nhưng Huấn một là trả lời rất qua quýt, hai là lảng sang chuyện khác. “Điều đó khiến mình ấm ức lắm!” – Hiên bộc bạch.
“Anh ấy hơn mình 1 tuổi, con trai tầm tuổi đó chưa muốn lập gia đình cũng có thể hiểu được. Nhưng con gái tuổi xuân có hạn, mình nghĩ nếu anh ấy thực sự yêu và muốn sống chung với mình, nhất định anh ấy sẽ đồng ý cưới khi bày tỏ ý muốn. Còn nếu anh ấy mà lần khứa mãi để trì hoãn việc cưới xin thì có lẽ mình cũng không cần thiết phải chờ đợi thêm nữa!” – Hiên thổ lộ những suy nghĩ thật lòng mình. Với những suy nghĩ đó, Hiên quyết định lật bài ngửa, thẳng thừng… cầu hôn bạn trai. “Và một khi đã định chẳng úp mở gì nữa, thẳng thắn với nhau thì cứ có sao hỏi vậy thôi” – Hiên cười tủm tỉm cho biết.
Theo lời Hiên kể, cô đã khởi xướng một cuộc đối thoại giữa hai người về chuyện cưới xin bằng cách "vào đề" thẳng tưng: "Anh, định bao giờ cưới đây? Mấy năm rồi đấy!". Huấn như không thể tin vào tai mình, anh tỏ vẻ chân thành bằng lời khẳng định: "Chắc chắn sẽ cưới, không 'chạy làng' đâu mà lo". Nhưng sau một hồi vòng vo nói sẽ cưới mà bảo đi đăng kí kết hôn thì anh trù trừ, Huấn đã bị Hiên quay như chong chóng và ép vào đường cùng: "Nói một câu cho vuông đi, có cưới không? Không cưới trả dép em về đây! Từ mai đường ai người nấy đi, thế thôi!". Kết quả, Huấn cuống quýt nói sẽ về thưa chuyện với bố mẹ để xem ngày ăn hỏi ngay ngày mai.
“Và thế là bọn mình cưới nhau. Sau này có con, ông xã mình còn suốt ngày ca thán với con là: 'Bố bị mẹ… ép hôn con ạ!'. Nghe đến là buồn cười” – Hiên cười hạnh phúc cho hay. Trà (Hà Đông, Hà Nội) cũng rơi vào hoàn cảnh giống như Hiên khi người yêu 5 năm của cô chẳng màng đến đám cưới gì cả, trong khi các điều kiện cưới xin đã chín muồi. “Bảo là tình cảm nhạt nhẽo, nguội lạnh thì anh ấy trốn cưới còn có lí, đây mối quan hệ của bọn mình vẫn rất tốt mà” – Trà cười khổ trần tình.
Biết vậy, nhưng để chủ động đề nghị chuyện cưới xin trong khi là thân con gái thì Trà cũng không khỏi ngại ngần. Trà thẳng thắn bày tỏ, cô muốn cưới rồi, vì 2 người yêu nhau cũng đã lâu, kéo dài nữa chẳng biết là hay hay là dở. Gia đình Trà cũng sốt ruột thay con gái, nhưng cô cứ băn khoăn mãi không biết có nên gợi ý khéo với bạn trai hay không.
Sau này, Trà tìm hiểu ra thì biết được “bệnh” của Luật - bạn trai cô là bệnh sợ... hôn nhân, sợ mất tự do. Nhưng đó chỉ là 1 lí do, còn 1 lí do khác khiến cô cũng phải bàng hoàng khi nhận ra, đó là… Luật chẳng có lí do gì để muốn cưới cả!
Để lí giải điều có vẻ khó hiểu đó, Trà giãi bày rằng, vì mối quan hệ giữa cô và Luật bây giờ cũng chẳng khác vợ chồng là bao rồi! “Mình và anh ấy đã đi lại gia đình hai bên rồi, nhà ai có việc gì thì hai đứa cũng thu xếp về để cùng lo. Hai đứa thuê nhà trọ trên thành phố để đi làm, hàng ngày, sau khi đi làm về, mình lại qua nhà anh ấy nấu cơm 2 đứa cùng ăn, sau đó mình về nhà mình ngủ. Mình lo cho anh ất từng li từng tí, mặc dù đang trong giai đoạn yêu nhau, nhưng thực sự mình cũng không khác gì như vợ của anh ấy cả! Có lẽ chính vì thế mà anh ấy không hề có động lực thôi thúc để phải cưới, vì cưới hay không đối với anh ấy cũng không có gì khác nhau mấy mà, nói phũ phàng ra thì là vậy!” – Trà nói.
Khi hiểu được điều cốt lõi đó, Trà quyết định ra tay… cầu hôn! Nhưng cô không hề mở lời đề cập gì chuyện cưới xin với Luật cả, kể cả là bóng gió xa gần, cách cô làm rất đặt biệt.
Ban đầu, Trà luôn tỏ ra phớt lờ với đám cưới, không hề sốt ruột hay mặn mà gì với việc kết hôn. Có ai hỏi thăm bao giờ lấy chồng, trước mặt Luật cô đều nửa đùa nửa thật: “Đời còn dài, giai còn nhiều mà!”. Tiếp đó, những thói quen sinh hoạt trước nay của cô và Luật cũng bị cô thay đổi triệt để. Cô kiếm cớ để không sang nấu ăn cho anh nữa, thi thoảng mới làm một bữa ở nhà mình và mời Luật sang ăn như kiểu mời khách. Trà cũng san sẻ quỹ thời gian dành cho Luật trước kia sang cho bạn bè, đồng nghiệp, đi chơi, đi xem phim, café, đi học thêm… Tóm lại, Trà thực hiện triệt để phương châm “bơ” Luật đi, coi Luật cũng chỉ là 1 phần của cuộc sống chứ không phải là tất cả như trước kia.
“Thứ nhất, điều đó giúp mình tận hưởng cuộc sống cho riêng mình nhiều hơn, thứ 2 là để anh ấy phải bớt bớt cái sự an tâm về mình lại. Mình nhớ có 1 câu ngạn ngữ đại ý: tình yêu như một con chim xanh, cho nó ăn no quá thì nó sẽ chết. Thế nên, mục đích của mình là khiến anh ấy mất cảm giác yên tâm về người yêu, khiến anh ấy phải muốn cưới để mình hoàn toàn thuộc về anh ấy. Thêm nữa, cũng để anh ấy biết rằng, chỉ khi chính thức là vợ chồng thì anh ấy mới được hưởng những đặc quyền riêng biệt mà khi là người yêu không có được!” – cô gái trẻ thổ lộ.
Theo như Trà nói, sau chưa đầy 2 tháng cô thực hiện chiến lược đó thì Luật đã phải nhăn nhó: “Em không còn thương anh nữa à? Anh đang cố gắng kiếm thật nhiều tiền để cưới em đây, mà em cứ thế này anh lo lắng lắm, anh không yên tâm làm việc được”. Chỉ chờ có thế, Trà thủng thẳng đáp: “Cưới là giải quyết được hết vấn đề anh ạ!”. “Thế là bọn mình liền cưới nhau. Tính ra đúng là mình đã cầu hôn anh ấy đấy chứ!” - Trà cười tươi rói