Chào bạn đọc chuyên mục Tâm sự. Tôi là một độc giả thường xuyên của mục. Hôm trước tôi có vào mục và đọc được tâm sự của bạn Đ.H.L. Đọc tâm sự: "Bạn trai chia tay vì nhà nghèo, anh không lo được cho em" của bạn mà tôi thắt lòng vì tôi cũng đang trải qua hoàn cảnh gần như thế.
Hàng ngày tôi thường vào đọc những tâm sự của mọi người. Nhưng thật sự chưa bao giờ tôi nghĩ sẽ có ngày mình phải nói ra tâm sự của bản thân lên đây để mong nhận được những lời khuyên của mọi người.
Tôi năm nay 26 tuổi, tốt nghiệp ngành Du lịch của một trường Cao Đẳng tại một thành phố lớn và đã đi làm được 3 năm tại một Resort tương đối ổn định. Gia đình tôi cũng ở đây, gia giáo và nề nếp nhưng cũng không kém phần thoải mái.
Tôi đang có một tình yêu mà đến bây giờ đã được 5 năm. Anh là bạn học của tôi ở lớp Cao đẳng. Khi đó tôi là một lớp phó học tập năng động, hoạt bát và nhiệt tình trong mọi công tác trường lớp. Còn anh chỉ là một sinh viên bình thường, không những thế anh còn nhác học, ham chơi và tính cách cộc cằn. Ở lớp anh ít được lòng bạn bè vì tính cách đó.
Tôi cũng không hiểu sao lại thành một đôi với anh trong sự xầm xì của bạn bè vì tính cách chúng tôi quá trái ngược nhau. Tôi năng động, nhiệt tình, hoạt bát với mọi người xung quang bao nhiêu thì anh hoàn toàn ngược lại. Nhưng chắc có lẽ là do duyên số. Khi tính tôi hoà đồng, chơi với con trai cũng không bẽn lẽn mà luôn hết mình. Và chúng tôi chơi với nhau như bạn bè bình thường ban đầu.
Khi gần hết năm nhất, tôi bị tai nạn phải nằm bệnh viện, anh và đám bạn vào thăm tôi, rồi sau đó anh thường xuyên vào một mình, ngồi nói chuyện với tôi trong suốt 10 ngày tôi nằm viện. Đến khi đi học lại, anh thường xuyên cõng tôi lên cầu thang vào lớp vì chân tôi đang bó bột không tự đi được. Khi đó tình cảm giữa hai đứa dần dần hình thành, nhưng chưa ai dám thổ lộ ra trước.
Hơn một tháng sau, khi chúng tôi học lớp Quân sự thì anh chính thức tỏ tình và chúng tôi trở thành một cặp. Trải qua gần 3 năm học, vui buồn, xích mích, đau khổ đều có nhưng anh và tôi vẫn dành tình cảm cho nhau. Khi yêu nhau, tôi biết anh không phải không thông minh, nhưng vì ba anh vừa mất chưa được 2 năm vì một tai nạn bất ngờ, mẹ và em trai anh lại bị người thân bên nhà ba anh chèn ép nên anh mới sinh ra bất mãn mà bỏ bê việc học.
Sau này anh vì yêu một lớp phó như tôi nên đã cố gắng học hành, vì bản chất anh không phải không thông minh và vì sự đôn đốc giúp đỡ của tôi mà ang cũng đã có được tấm bằng tốt nghiệp loại khá khi ra trường. Anh được nhận vào làm ở một Resort lớn mà bạn bè lúc đó ai cũng ao ước.
Tôi mừng cho anh, mừng cho mẹ và em của anh sau này sẽ được nhờ. Nhưng tôi đã không nghĩ tới, rằng thời gian sẽ khiến anh thay đổi. Thật ra, khi yêu nhau tôi đã biết anh có tham vọng rất lớn là phải làm ra tiền, để mẹ và em của anh được bù đắp lại nỗi khổ nhục khi phải chịu sự chèn ép của gia đình bên ba anh. Tôi không hề phản đối, vì đó là ước mong chính đáng của bất kì người đàn ông thực thụ nào. Nhưng điều tôi không đồng ý, là anh có thể làm bất cứ điều gì để làm ra tiền.
Anh tinh ranh, cáo già, bạn bè anh ai đối xử với anh thế nào, tốt hay xấu thì anh sẽ đối xử lại như thế đó. Điều này hoàn toàn khác với tôi, vì tôi là người sống tình cảm, nhiều lúc chấp nhận chịu thiệt miễn sao là bạn bè vui là được. Vì thế dù đang yêu nhau, nhưng tôi luôn lo sợ sẽ có ngày anh thay đổi tất cả để đạt được mục đích của mình. Và cuối cùng điều tôi lo sợ đã đến.
Cách đây nửa tháng, sau một cuộc nhậu khai trương quán ăn của một người bạn, anh đã nhắn tin cho tôi là anh mệt mỏi, anh muốn thay đổi cuộc sống hiện giờ, không muốn nó đều đều bằng phẳng như xưa giờ. Lúc đầu tôi không hiểu vì sao anh nói thế. Nhưng sau thì tôi đoán ra, có lẽ anh muốn được như người bạn đó, mở quán kinh doanh chứ không muốn suốt đời làm công ăn lương.
Tôi không nói mong muốn đó là sai, nhưng điều làm tôi bất mãn là tại sao lại lôi tôi vào, tại sai lại nỡ đánh đổi tình cảm bấy lâu nay vào cái gọi là không muốn bằng phẳng mà anh nói đó. Tôi hỏi thì anh không chịu nói, bảo rằng đàn bàn không hiểu được và cho anh thời gian im lặng suy nghĩ.
Đúng là tôi không thể nào hiểu được anh đang nghĩ gì, muốn làm gì. Thật ra thời gian này tôi đã nhận ra sự thay đổi của anh. Anh ít dẫn tôi đi chơi với đồng nghiệp nơi anh làm. Thỉnh thoảng anh mới dẫn tôi đi, nhưng tôi tin rằng dù tôi không xinh đẹp, nhưng cá tính và cách giao tiếp của tôi không làm anh mất mặt với bạn bè, trái lại họ rất ấn tượng với tôi. Càng nghĩ tôi càng không thể biết được tôi có điểm gì thua kém bạn bè anh hay làm anh mất mặt. Hoàn toàn không.
Anh tránh tôi, không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn khiến tôi phải tìm tới tận phòng trọ anh để nói chuyện. Anh nói cho anh thời gian, anh sẽ làm những gì anh cho là đúng và tốt cho tôi. Anh nói thế, nhưng làm sao tôi có thể chịu đựng được sự im lặng khi đã quen với việc có anh suốt 5 năm qua.
Và tôi vẫn thấy phòng anh vẫn treo con thú bông có ghi âm giọng nói của tôi tặng anh, vẫn để cái ly kỉ niệm ngày chúng tôi quen, vẫn đeo chiếc đồng hồ tôi tặng sinh nhật anh cách đây 2 tháng... Tất cả những điều khiến tôi tin anh vẫn còn yêu tôi. Nhưng không biết vì lý do gì anh lại đối xử với tôi như thế.
Tôi đã kiềm chế không khóc lớn, không gào lên ầm ĩ, tôi chỉ nhẹ nhàng nhắc lại tình cảm và những hy sinh tôi dành cho anh trước nay. Trong đó có cả việc tôi vì sự nghiệp của anh mà đã bỏ đi đứa con trong bụng. Đọc tới đây, tôi biết nhiều bạn đọc sẽ chửi mắng tôi là kẻ không ra gì. Nhưng xin mọi người hãy đặt ví trí là tôi, sẽ hiểu được vì sao tôi làm thế.
Khi đó chúng tôi vừa đi làm được hơn một năm, anh vẫn chưa ổn định được tiền bạc để lo lắng cho mẹ và em của anh. Tôi vì không muốn anh phải vướng bận vì tôi nên đã quyết định như thế. Bao đắng cay, ân hận lúc đó anh đã hứa sau này sẽ bù đắp cho tôi. Thế mà giờ đây anh lại nói tôi yêu anh sẽ phải chịu khổ, đừng bu bám anh nữa.
Nhưng với những gì tôi thấy và cảm nhận được thì tôi tin anh vẫn còn yêu tôi. Song anh lại một mực không nói cho tôi biết lý do vì sao anh thay đổi và muốn đẩy tôi ra khỏi cuộc đời anh. Giờ tôi thật sự mất phương hướng, giữa hai chúng tôi đang có một khoảng cách rất lớn, không rõ ràng dứt khoát.
Dù niềm tin vào anh vẫn rất lớn, nhưng tôi vẫn lo sợ rằng nếu anh quyết tâm từ bỏ tất cả, từ bỏ cả tôi để đạt được những gì anh đang nghĩ, thì tôi phải làm sao để tiếp tục sống khi đã dành quá nhiều tình cảm và sự hi sinh dành cho anh, để rồi giờ đây tôi mất tất cả.
Tôi đã một mình về quê anh, thắp hương ở mộ ba anh và xin để tôi chết đi. Coi như ba anh nhận tôi là con dâu và nhận đứa cháu nội đã mất rồi anh muốn thay đổi gì thì thay đổi. Tôi giờ đây không tìm thấy lối ra, tôi thật sự không biết phải làm thế nào bây giờ?
Tôi mong chuyên mục cho đăng tâm sự của tôi để mọi người cho tôi những lời khuyên trước khi tôi sắp làm điều dại dột…