Bắt đầu chỉ là một cuộc trao đổi không hơn. Tôi cần một chỗ làm ổn định và anh cần một cô chân dài làm cảnh lúc đi ngoại giao với đối tác. Mọi thứ rõ ràng như ban ngày, thiếu đường là được ghi rõ trong hợp đồng. Chỉ để làm cảnh thôi vì thỏa thuận rằng, anh không được vượt quá giới hạn với tôi.
Đổi lại, tôi có thể đi cùng anh đến các bữa tiệc, vờ là người yêu của anh. Vợ anh quá già, quá xấu để có thể đi bên cạnh anh. Dường như, vợ anh cũng biết điều đó và chấp nhận điều đó. Bởi có lần, vợ anh bắt gặp anh khoác vai tôi nhưng chị ấy vờ như không để ý. Tôi mặc định coi đấy là công việc. Thứ công việc đem đến cho tôi thu nhập gấp 2, 3 lần những đứa bạn tốt nghiệp đại học loại ưu. Tôi tự nhủ: Miễn là không trao đổi thân xác là được. Anh đã gần 50 tuổi nhưng vẫn vô cùng phong độ. Anh lịch thiệp và đầy sức sống. Cái cách anh nói về triết lý chơi golf hay về những môn nghệ thuật khiến tôi cứ há hốc miệng ra để nghe. Anh giỏi và hào hoa vô cùng. Tôi thú nhận rằng, tôi đã từng nghĩ đến anh khi… một mình.
Không phải vì tôi không thể yêu ai mà vì tôi chưa thực sự thấy ai phù hợp với mình. Thêm nữa, công việc này bắt buộc tôi không được có bạn trai. Tôi lại không quen và không thích những mối quan hệ ngắn ngủi, tình một đêm. 25 tuổi, mọi thứ đều đang vô cùng hừng hực với tôi. Những bộ phim có cảnh nóng tôi xem mỗi đêm đều khiến tôi bức bối và tự xử. Và tôi nghĩ đến anh khi tự vuốt ve cơ thể của mình.
Cơ hội (hay định mệnh) đã đến với tôi khi tôi tình cờ phát hiện ra anh đã ngồi ở bàn làm việc của tôi và… tự xử. Tôi phát hiện ra điều đó khi một lần tình cờ quay lại cơ quan lúc tối muộn. Tôi thấy anh đang ngồi ở bàn của tôi, mở máy tính của tôi, nhìn chăm chăm lên những bức ảnh của tôi. Nguyên một folder ảnh bikini của tôi chụp hồi đi nghỉ mát đang trở thành “nguồn cảm hứng vô tận” cho anh. Cảm giác của tôi lúc đó cũng vô cùng phấn khích. Khi 4 mắt chạm nhau, tôi nhào vào anh. Tôi là người chủ động. Tôi thích thú khi được trở thành nô lệ của anh, làm mọi điều để anh phát điên lên.
Tôi chủ động mọi điều như thể việc anh thăng hoa mới là mục đích cao cả của mình. Tôi cũng kinh ngạc với chính bản thân mình khi tôi có thể bỏ qua mọi nhu cầu của bản thân để phục vụ nhu cầu của anh, mà vẫn đạt đỉnh được. Sau lần đó, tôi vào vai tình nhân của anh một cách ngọt hơn, bởi quả thực tôi đã thành tình nhân của anh. Tôi đi cùng anh khắp nơi, như thể một cặp trời sinh vậy. Cảm giác hạnh phúc ấy kéo dài được một tháng thì vỡ bung, dành chỗ cho hiện thực khắc nghiệt. Tôi hỏi anh về vợ anh.
Và tôi chờ đợi một cơ may cho mình. Khấp khởi chờ đợi một kết luận khác: Rằng anh đã tìm thấy tôi, và tôi ổn với anh. Nhưng rồi, khi câu trả lời của anh thốt ra, tôi biết mình đã mơ mộng hão huyền. Anh bảo: “Vợ anh là người phụ nữ làm anh hàm ơn suốt cuộc đời. Cô ấy đã khởi nghiệp cùng anh. Công ty này là một tay cô ấy gây dựng cùng anh. Khi cả hai chỉ ăn cơm, ăn cháo nằm gai nếm mật thì cô ấy là người đã hy sinh cả sức khỏe lẫn tuổi thanh xuân của cô ấy cho anh. Có những lần để lấy được hợp đồng, cô ấy đã phải dùng chính bản thân để bôi trơn các mối quan hệ. Giờ đây, cô ấy già rồi và đã lui lại đằng sau để chăm sóc gia đình nhưng không vì thế mà anh có thể phụ cô ấy được. Hãy cứ làm nhân tình của anh như thế này là ổn. Cô ấy biết hết và chấp nhận điều đó”.
Tôi nghe xong mà sụp đổ. Có những người phụ nữ như vậy ư? Chấp nhận chồng mình có bồ. Tôi không tin và cũng đã thử cho mình một lời đáp khác bằng việc gặp vợ anh ấy. Người phụ nữ này lại giáng thêm cho tôi một đòn đau đớn. Chị ấy bảo: “Chị biết hết nhưng chị già rồi, xấu rồi. Chị muốn giữ cha cho con, chứ không cần giữ chồng cho mình nữa. Chừng nào em bằng tuổi chị em sẽ hiểu. Hãy chăm sóc anh ấy và nếu cần tiền thì cứ bảo chị”.
Tôi đau đớn, chua chát. Làm nhân tình và được trả lương, ôi, cuộc đời thật nực cười. Tôi rời khỏi công ty, rời khỏi cặp vợ chồng đáng sợ ấy dù trong lòng thực sự là còn quá nhiều tiếc nuối và đớn đau. Không phải vì tiền lương ngất ngưởng mà là vì trái tim tôi thực sự không thể mở ra thêm lần nào nữa với những người đàn ông khác. Bởi làm sao yêu được ai hơn anh?