Tôi và anh yêu nhau hơn 2 năm. Nhưng biết mình không thể nào có kết cục với nhau được. Và tôi vừa có chồng hồi tháng 12 năm rồi. Một người chồng nước khác, tôi hy sinh để lo cho gia đình tôi, không nhà cửa, nợ nần chồng chất. Lúc ấy tôi biết mình không thể nào cho anh được hạnh phúc, tôi cũng mang tiếng mất rồi.
Nhưng anh cầu xin tôi cho anh được chăm sóc,đừng trốn tránh anh, đừng bỏ anh và anh sẽ đợi tôi về dù ba năm hay 5 năm đi chăng nữa. Hãy làm thật mau, báo hiếu cho gia đình rồi về bên anh. Tôi yêu anh nên không thể nào ngưng được cái thứ tình cảm ngốc nghếch này và tôi cũng tin anh, tin hết lòng.
Bạn bè, người thân của anh biết tôi bỏ anh vì nghĩ tôi ham giàu, ham sung sướng, họ nhìn tôi bằng ánh mắt khinh thường, họ ghét tôi, tôi biết. Tôi buồn, tôi khổ tâm nhiều lắm. Và anh, anh đã chuyển đi sang một thành phố khác để sống và xây dựng sự nghiệp, nửa tháng anh về thăm nhà vài ngày rồi lại đi.
Tôi và anh yêu nhau âm thầm, qua lại và mỗi khi anh về, tôi và anh lại được gặp nhau, cùng ôm nhau bật khóc vì mối tình nghiệt ngã này. Nhưng chỉ cần được ôm anh thôi, mọi thứ đau khổ trong tôi được giảm phần nào, lúc ấy tôi đã được cảm nhận hạnh phúc mà bấy lâu tôi mong mỏi từ anh.
Tôi cô đơn lắm, tôi chỉ có anh và vài người bạn nói chuyện, thường ngày tôi chỉ ở nhà, không đi đâu được cả. Tôi và anh tạo một nhóm trên face để lưu lại thời gian chúng tôi hạnh phúc. Rồi những hôm anh đi làm, anh chỉ nhắn tin qua loa cho tôi vài tin rồi ngủ. Những hôm tôi buồn chuyện gia đình, bạn bè, anh cũng không chia sẻ cùng tôi nữa. Rồi ngày kia, tôi uất ức vì quá nhiều nỗi buồn không được giãi bày, anh lại cáu khi tôi nói tôi cần được anh quan tâm, anh bỏ rơi tôi trong im lặng cả mấy hôm liền.
Sau vài hôm đó, anh về thăm nhà, tôi đã bỏ luôn cái "tôi" của mình để nhắn tin gặp anh một chút, vì tôi sợ sẽ không được gặp anh lần nữa. Anh và tôi gặp nhau, cả hai lại khóc, rồi lại hòa. Anh nói tôi trưa mai anh phải đi rồi. Tôi xin anh cho tôi ngày mai được ôm anh một cái tiễn anh đi. Anh không trả lời tin nhắn ấy.
Tôi rất buồn, tôi đã khóc từng đêm hơn cả 1 tuần, ăn uống cũng không nổi. Tôi mất đi sự mạnh mẽ, sự tỉnh táo và mất đi chính mình vì quá lụy anh rồi. Ngày anh nói tôi anh đi, tối tôi đi với bạn, tôi thấy anh chở cô gái khác, tôi sững sờ, hụt hẫng, nước mắt tôi rơi không thể cản được nữa. Tôi điện thoại, anh nạt tôi nói là anh đang trên đường đi mà, nhìn nhầm ai rồi, anh nói là tôi suy nghĩ vớ vẫn.
Tôi vào face anh, tôi thấy anh nhắn tin cho chị, anh nói là chút nữa anh đi với nhỏ kia rồi. Tôi đã khóc to lên vì tổn thương ở tôi đã thật sự quá lớn. Anh dối tôi, tôi nhắn mấy chục tin, điện thoại mấy chục cú, anh không trả lời. Tôi chỉ cần biết sự thật, tôi cho anh quen người khác luôn mà, nhưng anh hãy nói thật với tôi. Tôi lấy xe, chạy điên loạn tìm anh, tôi khóc, khóc rất nhiều. Tối anh về, anh trả lời tôi anh sắp đến nơi rồi, anh vẫn không nhận anh đang ở đây, anh còn đòi ‘check’ nơi anh đang ở cho tôi xem. Tôi gửi anh tin nhắn anh nói chuyện với chị. Anh đã nhận. Anh nói cô ta chỉ là bạn, anh thề cô ấy không phải người con gái khác anh quen. Tôi đã ngưng khóc, vì tôi vui anh đã nói sự thật.
Vài hôm tiếp theo, tôi phát hiện ra anh đang quen cùng lúc hai người. Một người nhỏ hơn tôi, đã theo anh và anh đã quen khi trong lúc tôi trốn anh, trong lúc anh cầu xin được chăm sóc tôi. Một người là cô ấy, cô gái anh chở hôm anh dối tôi, hôm ấy củng là lần đầu anh đi chơi cùng người đó. Anh đã nắm tay và ôm họ rồi, tôi nghĩ vậy.
Tôi đau đớn vô cùng. Anh chăm sóc tôi là làm như thế này trả thù tôi sao. Anh đã khóc rất nhiều vì tôi mà. Anh đã hỏi anh trai tôi, bạn tôi, khi tôi trốn anh, anh đã yêu tôi rất rất nhiều,anh đã cầu xin tôi được chờ tôi, đợi tôi và chăm sóc tôi. Sao giờ anh lại như vậy? Tôi đã tin anh rất nhiều, đặt cho anh là hy vọng, tôi gục ngã. Tôi buồn, khóc, hao gầy, anh vẫn không quan tâm tôi, tôi lụy, tôi mất chính mình, bỏ luôn lòng kiêu hãnh để nói chuyện với anh. Hàng ngày, tôi vào face ngắm anh, xong lại xem cô gái anh chở hôm nay họ có cãi nhau gì không, chia tay chưa. Tôi như một con ngốc.
Cuối cùng tôi đã xin anh, cho tôi được làm người yêu anh ngày như trước, một tuần thôi, đó là tâm nguyện cuối cùng, tôi hứa sẽ không làm anh mệt mỏi nữa. Nhưng anh hãy nói họ điện thoại anh hư và chỉ nhắn tin mình tôi thôi, mình tôi thôi.
Tôi đã quá mệt mỏi rồi, tôi đã luôn hy vọng anh sẽ đợi tôi và tôi sẽ quay về. Tôi đã gục ngã vì tôi mất chính mình, mất cả anh. Tôi phải làm sao để từng đêm tôi không phải khóc nữa? Tôi phải làm sao đây? Tôi tội gì mà phải đau đớn, cô độc và khổ tâm như vậy, ai cũng làm tôi đau kể cả anh - người nói yêu tôi nhất,chỉ mình tôi.
Có phải là anh đang trả thù tôi vì đã rời xa anh, hay là bản tính lăng nhăng của anh bây giờ mới bộc lộ, anh muốn trêu ngươi tôi chứ chằng yêu đương gì tôi?