Hai vợ chồng Hân và Vinh (Quận 6, TP HCM) lấy nhau đã 2 năm mà vẫn chưa có con. Nhìn các cặp vợ chồng khác vài tháng, nửa năm đã thấy báo tin vui mà vợ chồng Hân lo sốt vó vì dù hai người “thả” nhưng vẫn chưa thấy có gì.
Đằng nội nhà Vinh thấy mãi không có cháu bế thì xì xầm bàn tán, nói Hân không biết đẻ. Đến Vinh cũng lo lắng không yên khi trách nhiệm có con nối dõi, có cháu cho ông bà nội bế đè nặng lên vai mình.
Hai vợ chồng đi khám thì mới té ngửa ra khi kết quả cho thấy, người không có khả năng có con lại chính là Vinh. Nhìn chồng đau đớn và suy sụp, Hân cũng thấy lòng mình đau như có dao cứa. Vì thế, Hân chẳng hé răng nói bất cứ lời nào về việc chồng vô sinh với mọi người, cô vẫn gánh lên vai mình cái tội “bất hiếu”, “tịt” với cả hai họ.
Cho tới một lần, trong đám giỗ tập trung đông đủ anh em họ hàng, mẹ chồng cô, trước mặt bao người lên tiếng chửi đổng ám chỉ cô: “Con gà mà không biết đẻ trứng thì mang thịt thôi, nuôi làm gì cho tốn cơm tốn gạo!”.
Hân nghe được mà ứa nước mắt. Vinh lúc này mới thấu hiểu sâu sắc nỗi tủi thân mà vợ đã vì mình mà phải gánh chịu bấy lâu nay.
Tối đó về nhà, Vinh đã nói chuyện thẳng thắn với vợ. Anh cho cô 2 lựa chọn, một là chia tay để giải thoát cho Hân để cô đi tìm hạnh phúc mới, tìm người đàn ông nào có thể cho cô được thực hiện thiên chức cao cả của người phụ nữ là làm mẹ.
Hoặc, cô có thể đi kiếm một đứa con, anh sẽ coi nó như con đẻ của mình, hai người lại sẽ cùng nhau xây dựng một gia đình hạnh phúc. Anh đưa ra phương án ấy là vì anh tôn trọng cô, muốn cô có được đứa con của chính mình chứ không phải đi xin con nuôi, vì dẫu sao con nuôi cũng không phải máu mủ ruột rà.
Rời xa Vinh thì Hân thực sự không làm được. Hai người trước khi cưới nhau đã có 3 năm yêu nhau - một tình yêu đẹp và đầy lãng mạn. Vinh là một người đàn ông tốt, yêu và quan tâm đến Hân nhất mực. Cô đã nguyện cả đời này ở bên anh, cùng anh chia sẻ đắng cay, hạnh phúc. Hơn nữa, trong lúc Vinh đang tuyệt vọng thế này, cô không thể nhẫn tâm bỏ anh mà đi được.
Về lựa chọn thứ 2 Vinh đưa ra, Hân cũng có cân nhắc đến, nhưng làm sao cô có thể đủ dũng cảm thực hiện nó. Làm điều ấy nghĩa là cô phải phản bội chồng mình, không những thế còn có con với người đàn ông khác, cho dù đó chỉ là một cuộc giao dịch để có con mà thôi. Vậy là chuyện đó bị gác lại.
Nhưng cuộc sống hôn nhân không có tiếng trẻ thơ thật trống trải và lạnh lẽo. Nhiều đêm Hân thèm nghe tiếng trẻ con khóc đến nát lòng, nhiều khi khao khát được nâng niu, bế ẵm trên tay mình một sinh linh bé nhỏ đến cháy gan cháy ruột.
Cuối cùng, dưới sức ép của dư luận và khao khát chảy bỏng được làm mẹ của một người phụ nữ, Hân đã phải cố gắng hạ quyết tâm lên kế hoạch… phản bội chồng, kiếm một đứa con. Vinh, chồng cô hoàn toàn đồng ý với ý kiến này. Hân hiểu Vinh, biết rằng thật lòng anh muốn như vậy chứ không phải bày trò để thử lòng cô. Và anh chắc chắn sẽ đối xử với đứa con này như chính con ruột của mình.
Qua người bạn thân, Hân được giới thiệu cho một người đàn ông khỏe mạnh, khá thành đạt. Ở trong mối quan hệ mới này, Hân sẽ nói dối và đóng tròn vai là một người đàn bà lấy chồng 3 năm nay nhưng buồn nản vì chồng yếu sinh lý, không thể sinh con. Vì cuộc sống hôn nhân quá ngột ngạt, vợ chồng thường xuyên cãi vã khi không có tiếng trẻ thơ nên cô buông mình.
Tất nhiên, kế hoạch "xin giống" hoàn toàn được giấu kín cho tới khi nào Hân có bầu. Lúc ấy, Hân sẽ chủ động rút lui và cắt đứt hết mọi liên lạc với người đàn ông này.
Thế là, Hân bắt đầu chủ động lên kế hoạch "phản bội" chồng của mình. Dù mọi đường đi nước bước của kế hoạch đã được Hân và cô bạn vạch ra, tính toán đâu vào đấy nhưng trước cuộc gặp gỡ với người đàn ông lạ, Hân vẫn run rẩy và sợ hãi như cô sắp thực hiện một tội lỗi tày trời nào đó.
Còn Vinh, mấy ngày hôm nay, anh cũng lờ mờ biết trong đầu vợ đang suy tình những gì. Nhưng tình yêu thương dành cho vợ quá lớn khiến anh chỉ muốn cô có được đứa con mà cô hằng ao ước. Mọi người sẽ không tin một người đàn ông có thể chịu nỗi đau bị vợ cắm sừng, nhưng có ở vào hoàn cảnh Vinh, có tình yêu, tình thương dành cho vợ lớn như anh mới có thể hiểu được cảm giác của anh lúc này. Thực lòng mình, chỉ cần Hân còn chịu ở bên cạnh anh là anh đã mãn nguyện lắm rồi.
Vào cái ngày Hân sợ hãi đi gặp người đàn ông ấy, Vinh ngồi câm lặng trong ngôi nhà của hai người. Còn Hân, ngồi trước mặt người đàn ông đẹp trai, ga lăng ấy mà trong suy nghĩ cô lúc này chỉ còn hình ảnh người chồng thân thương cùng những năm tháng tươi đẹp hai người đã có với nhau.
Khi bước chân theo người đàn ông lạ vào phòng khách sạn đã đặt trước, Hân vẫn cứ như người mộng du. Chỉ đến khi anh ta bắt đầu ôm hôn và dần cởi từng lớp quần áo trên người cô, Hân mới bừng tỉnh, hốt hoảng tự hỏi: “Mình đang làm gì thế này?”. Trong giây phút ấy, hình bóng cô đơn của Vinh đang đợi cô về hiện lên và nó đã bóp nghẹt trái tim Hân.
Cô vùng bỏ chạy khỏi căn phòng tội lỗi ấy, vội vã lao ngay về nhà. Mở cửa, cô thấy Vinh đang ngồi trong bóng tối, chìm đắm trong những suy nghĩ hỗn loạn thì cô chạy đến, nhào vào lòng anh. Giọt nước mắt lăn dài trên má, cô nói trong tiếng nấc: “Mình xin con nuôi anh nhé!”.
Hạnh phúc hay là sự cảm động, Vinh không biết. Chỉ biết trái tim anh bỗng chốc bị cảm giác ấm áp chiếm trọn và trong đôi mắt của người đàn ông mạnh mẽ ấy đã rơi những giọt nước mắt hiếm hoi.