Năm 20 tuổi, sinh viên năm thứ 2, tôi đã yêu một người đàn ông, đó cũng là tình yêu đầu đời của tôi. Ngày ấy, tôi chỉ là một cô sinh viên 20 tuổi, nhìn đời bằng con mắt màu hồng, tôi còn quá trẻ để hiểu hết về tình yêu cũng như lòng dạ con người.
Tôi yêu người đàn ông hơn mình 7 tuổi, anh luôn khẳng định với tôi rằng chúng tôi gặp gỡ và yêu nhau là do định mệnh, do ông trời sắp đặt và cả đời này chúng tôi sẽ mãi mãi là của nhau, không thể khác được. Anh nói, dù cuộc sống có đổi thay như thế nào, thì tình yêu anh dành cho tôi cũng không bao giờ thay đổi, tôi ngây thơ và tin rằng những điều anh nói với tôi là vĩnh cửu, là mãi mãi và rồi không ngần ngại cùng với anh đi quá giới hạn của tình yêu.
Cứ ngỡ, khi biết tôi là một cô gái trinh trắng, anh sẽ càn yêu và càng trân trọng tôi hơn, nhưng mọi chuyện lại không diễn ra như vậy. Sau khi lấy đi được cái quý giá nhất đời con gái của tôi, người yêu bắt đầu tỏ thái độ lạnh nhạt và kiếm cơ để nói lời chia tay với tôi.
Anh ta nói, sợ những người con gái dễ dãi như tôi, tôi đã trao cho anh thì cũng chẳng có lý do gì để giữ gìn với những người đàn ông khác. Anh không thể tiếp tục yêu và càng không thể lấy một người con gái dễ dãi như vậy làm vợ.
Tình yêu đầu đời chia tay trong cay đắng, tủi hờn, tôi đã phải mất rất nhiều thời gian để bắt đầu các mối quan hệ và sẵn sàng cho một tình yêu mới. Năm đó tôi 25 tuổi, tôi đã yêu mối tình thứ 2 trong đời, tôi biết không thể giấu giếm chuyện mình đã không còn trinh trắng, và tôi cũng không muốn giấu giếm điều đó nên đã nói thẳng với người yêu mình, tôi đã rất vui và hạnh phúc khi anh nói anh không quan tâm đến vấn đề quá khứ của tôi, cũng không đặt mục tiêu phải cưới một cô gái còn zin, anh chỉ cần tôi của hiện tại và tương lai.
Nghe những gì anh nói, tôi cứ ngỡ mình đã may mắn khi yêu được một người đàn ông biết thông cảm và không quan tâm đến quá khứ của mình, rồi chúng tôi làm đám cưới. Tôi cứ hy vọng sau đám cưới, cuộc sống vợ chồng tôi sẽ diễn ra êm đềm, hạnh phúc.
Nhưng thật trớ trêu, sau đám cưới chồng tôi bắt đầu quan tâm và bới móc quá khứ của tôi. Anh thường xuyên bắt tôi kể đã làm những gì với người cũ, và bắt tôi so sánh cảm giác khi nằm bên anh và khi nằm bên người cũ khác nhau như thế nào. Không chịu đựng được sự coi thường và xúc phạm của chồng nên tôi đã chủ động viết đơn ly dị để giải phóng cho mình.
Bây giờ tôi sống một mình, không chồng, không con và không còn niềm tin vào đàn ông. Tôi coi thường những người đàn ông không vượt qua được trinh tiết của đàn bà, với tôi họ là những con người hèn kém và ngu dốt.