Sau đó tôi gặp chồng tôi bây giờ, chúng tôi yêu nhau hơn 1 năm và xác định sẽ tiến tới hôn nhân. Anh là người Hà Nội, không đẹp trai, không quá tài giỏi nhưng đủ để tôi thấy anh là người đàn ông mà tôi cần để đi đến cuối cuộc đời.
Ngày về ra mắt, mẹ anh chào đón tôi bằng cái nhìn từ chân lên đến đầu, mặc cho tôi chào hỏi, bà nhìn xong rồi mới trả lời nhạt nhẽo: “Vâng, chào cô”. Tôi khá sốc, tuy nhiên được bạn trai trấn an, tôi lấy lại được bình tĩnh vẫn nở nụ cười thân thiện để giảm bớt căng thẳng.
Xong màn chào hỏi, đến màn hỏi thăm gia đình công việc, sau khi tôi giới thiệu quê quán thì mẹ anh nói:
- Ở nhà quê à?
2 từ nhà quê được bà kéo dài nhấn mạnh. Lòng có chút bực bội nhưng tôi vãn vâng dạ cho qua bởi nghĩ có thể đây là cách nói chuyện của một vài người thành phố “kiêu ngạo”.
- Thế cháu giờ làm công việc gì?
Bố anh lịch sự hỏi tôi.
- Dạ cháu đang làm cho một công ty truyền thông ạ.
- Mấy đứa nhà quê lên đây học xong ở lại làm việc lương được vài đồng. Chủ yếu là muốn lừa những công tử nhà giàu như con trai nhà này.
Đến đây, tôi không thể giấu nổi cảm xúc nên đã buông ra tiếng thở dài đầy giận giữ. Như hiểu được, người yêu tôi nắm lấy tay tôi kéo niềm nở: “Lương của Thảo còn cao hơn cả con nữa đấy. Mà kể cả tiền lương của cô ấy chỉ đủ tiền ăn sáng thôi thì với với con, thế là quá đủ. Con chỉ cần cô ấy thôi", anh dí dỏm nhìn tôi nháy mắt cười.
Cơn giận giữ nguôi lại, tôi ngồi chơi chút nữa rồi xin phép ra về bởi hiểu rằng với tâm trạng như vậy tôi không thể ở lại ăn cơm cùng gia đình anh được.
Tôi hiểu rằng, với bà mẹ chồng như này thì tương lại của tôi chắc chắn sẽ rất khó sống. Bà coi thường công việc của tôi thì tôi sẽ cho bà thấy bà đã sai như thế nào.
Nhờ làm truyền thông nên tôi cũng có khá nhiều mối quan hệ, phần lớn mọi người đều rất quý mến tôi bởi cách sống và làm việc của tôi từ trước đến nay.
(Ảnh minh họa)
Ngày cưới, được biết mẹ chồng chỉ làm chưa đầy chục mâm cỗ vì con dâu “không xứng đáng” nên tôi đã lén "sửa" kế hoạch của bà. Cũng tại nhà hàng đó, chúng tôi đặt thêm cỗ cưới cho đầy đặn và thêm bàn tiệc để đủ chỗ ngồi cho rất nhiều người bạn nổi tiếng của tôi.
Đúng ngày cưới, mẹ chồng tôi ăn mặc tuềnh toàng, vác khuân mặt khó ở đến để tham sự lễ cưới của con mình
Bước vào trong bà đứng sững người, khi thấy rất nhiều khách lạ, rất nhiều người nổi tiếng ăn mặc trang trọng, lịch sử. Tất cả đều vỗ tay khi thấy mẹ chồng tôi bước vào. Tất nhiên, bố mẹ tôi đã ăn mặc xứng với buổi lễ này chứ không như mẹ chồng tôi:
- Con gái tôi nó còn trẻ người non dạ, mong chỉ chỉ bảo dạy dỗ cháu giúp tôi.
Mẹ tôi nhẹ nhàng cầm tay mẹ chồng thủ thỉ. Lúc này tôi thấy bộ mặt khó ở của mẹ tôi trước đó được thay bằng bộ mặt đầy ngại ngùng xấu hổ kèm theo nụ cười đầy gượng gạo.
- Vâng chị yên tâm, tôi sẽ sẽ chỉ bảo cháu như con cái trong nhà. Tôi cũng thật may mắn vì cưới được cô con dâu là là con gái chị.
Mẹ chồng tôi vừa nói vừa cười đầy niềm nở. Tôi hiểu rằng mình đã thành công trong việc ra mắt mẹ chồng khó tính. Nếu không mạnh dạn ủ mưu thì chắc chắn sau này cuộc sống của vợ chồng tôi chẳng biết sẽ đi về đâu. Còn hiện tại sau hôm nay, tôi biết bản thân thật sự đã được ngẩng cao đầu khi đối diện với nhà chồng. Mẹ chồng tôi cũng rất xấu hổ và ăn năn về việc chuẩn bị một bữa tiệc nghèo để xứng tầm với dâu "hèn".