Hơn 10 năm sống với chồng là ngần ấy năm tôi có cảm giác như sống cùng một cái bóng trong nhà. Ngoại trừ cái tính: “hiền hiền, lành lành”, chồng tôi gần như không có một tiếng nói, một hành động nào phụ giúp vợ con. Và giờ, khi cuộc sống gia đình đang ở trạng thái tĩnh lặng nhất, tôi lại muốn ly hôn vì một người chồng tẻ nhạt, chán ngắt và chậm chạp.
Tôi quen chồng vào thời điểm vừa chia tay mối tình đầu nhiều nước mắt. Đó là quãng thời gian đầy đau khổ của tôi. Tôi bị lừa gạt, bị phụ bạc và tổn thương rất nhiều. Có lẽ đó cũng là một phần lí do cho việc tôi nhận lời cưới anh dù cho chưa từng nhận từ anh một lời tỏ tình. Chồng tôi là người khô khan, vụng về. Anh đến với tôi là do người thân giới thiệu. Thời điểm đó tôi vừa tốt nghiệp đại học, về quê đi làm, ngoại hình khá nên cũng nhiều người muốn “tăm tia” chọn làm con dâu. Thấy anh hiền lành, tốt bụng nên tôi nhận lời chứ chúng tôi chưa từng có khoảng thời gian yêu đương mặn nồng như người khác. Có lẽ anh chọn tôi vì tôi hợp để làm vợ, còn tôi chọn anh vì anh khác với sự đào hoa, bảnh bao của tình cũ và anh mang lại cho tôi cảm giác an toàn.
Với người ngoài, cuộc sống của vợ chồng tôi khá bình lặng và hạnh phúc. Bố mẹ chồng quý tôi nên cũng giúp đỡ rất nhiều. Tôi cảm thấy được an ủi phần nào khi gia đình chồng yêu quý, coi như con gái trong nhà. Nhưng quả thật, 10 năm qua, sống với chồng, cái cảm giác duy nhất mà tôi có chính là: chán ngán!
Về chuyện tình cảm vợ chồng, anh không khác nào một khúc gỗ. Không bao giờ chồng mua hoa tặng vợ, cũng không có một món quà ngày lễ tết, dịp đặc biệt… Tất cả chồng tôi quy ra tiền đưa luôn cho tiện. Những lời nói yêu thương, một vài câu tình tứ cũng không bao giờ có. Mọi thứ được sắp đặt như lịch trình, kể cả chuyện quan hệ, chăn gối… cũng như bản kế hoạch không sai lấy một ngày.
Chồng tôi cái gì cũng chậm, cái gì cũng đần. Là đàn ông nhưng việc điện đóm, ống nước, việc nặng trong nhà cũng không hề biết động chân, động tay vào cái gì. Cái nào tôi sửa được thì tự làm, còn không thì gọi thợ. Thậm chí anh chẳng cả quan tâm xem nhà có cái gì hỏng, có cái gì cần sửa chữa. Mọi việc cứ thây kệ vợ.
Còn về vấn đề công việc, chồng tôi hài lòng với việc đi làm, kiếm 4,5 triệu một tháng, về nộp lại cho vợ 4 triệu, giữ 500 nghìn tiêu. Từ ngày lấy nhau đến giờ luôn là như vậy. Chồng tôi không giao lưu, không gặp gỡ, chơi bời bạn bè, tôi ngày chỉ ru rú ở nhà, không muốn tiếp xúc với ai. Nhiều lần tôi rủ chồng đi họp lớp, giao lưu với bạn bè nhưng chồng tôi chối đây đẩy, chả muốn đi đến đâu. Tôi phát chán với chồng mình. Mọi người trong nhà tôi cũng kêu anh giao tiếp kém, gặp gỡ chẳng nói chuyện với ai câu nào. Dần dần mọi người cũng giữ khoảng cách nhưng chồng tôi không quan trọng. Anh chỉ thích về nhà nằm gác chân lên ghế, xem mấy bộ phim nhảm nhí rồi lăn ra ngủ. Đó là cuộc sống tuyệt vời mà chồng tôi mơ ước.
Nhiều lần tôi góp ý để chồng thay đổi nhưng chồng tôi cứ ì ra. Anh không quan tâm tới những gì tôi nói. Còn tôi, tôi là người phụ nữ ưa thích sự mới mẻ, năng động. Sau khi sinh xong hai đứa con, các cháu cứng cáp hơn tôi bắt đầu tính kế làm giàu. Ngoài việc đi làm ở công ty, tôi còn mở thêm một cửa hàng cà phê, thu nhập rất ổn. Song đáp lại sự cố gắng của tôi, chồng vẫn coi như không. Anh thấy cái số tiền kiếm được hàng tháng của anh là lí tưởng lắm rồi.
Kinh tế gia đình tôi bây giờ rất khá, tôi cũng không quá vất vả mà các con vẫn được sung sướng, thoải mái. Nhưng đây cũng là lúc tôi bắt đầu nghĩ tới chuyện ly hôn. Nhìn những cặp vợ chồng khác tay trong tay đi chơi, đi dạo phố buổi tối còn chồng mình thì nằm ngáy o o trên ghế sô pha khiến tôi chán nản. Anh vừa kém cỏi, vừa đần, vừa chậm chạm lại còn không tình cảm. Tôi cũng không hiểu vì sao 10 năm qua tôi lại có thể chịu đựng nổi một người chồng vô vị và tẻ nhạt đến như vậy. Có lẽ vì gia đình chồng quá tốt với tôi và vì hai con. Nhưng bây giờ tôi chán lắm rồi, tôi có nên ly hôn hay không?