Tôi kể ra đây những chuyện này, chắc sẽ có nhiều người bảo tôi đáng đời. Nhưng tôi vẫn mong sẽ có nhiều cô gái trẻ tuổi đọc được để mà tránh suy nghĩ và bước theo con đường của tôi. Đừng nghĩ rằng lấy chồng đại gia đời sẽ sướng.
Cách đây 4 năm, khi đó tôi vừa tốt nghiệp ra trường. Tôi là một cô gái có ngoại hình xuất sắc, khuôn mặt ưa nhìn. Sau 3 tháng thử việc, tôi được nhận vào làm nhân viên chính thức của một công ty cổ phần địa ốc. Tôi làm làm trợ lý cho thư ký của một vị giám đốc 38 tuổi. Vì đặc điểm công việc nên tôi buộc phải thay đổi mình trở nên đẹp hơn, năng động và phong cách hơn. 2 tháng đầu sau khi được nhận vào chính thức, lương của tôi không đủ để trả tiền quần áo. Lúc đó tôi tự nhủ, đầu tư bản thân tốt thì mới có tương lai.
Bạn trai tôi (chúng tôi yêu nhau từ năm thứ 2 đại học) luôn ngăn cản tôi. Anh không muốn tôi sa đà quá vào thế giới của người giàu. Chúng tôi thường xuyên cãi cọ về chuyện đó. Tôi chê bai lương của anh chỉ có vài đồng bạc, tiết kiệm cả đời cũng không mua nổi một căn chung cư nho nhỏ. Những lúc đó anh đều xin lỗi và nói sẽ cố gắng, nhưng dần dần tôi nhận ra, chúng tôi không có cùng tiếng nói.
1 tháng sau ngày đầu cãi cọ, chúng tôi chia tay nhau. Lúc đầu tôi rất hụt hẫng vì thiếu vắng một người sáng ra gọi điện đánh thức mình. Không có ai nhắc nhở tôi đến bữa phải ăn, đến giờ đi ngủ. Quanh tôi không còn người để tôi thoải mái sai bảo, gào thét và trút giận mỗi khi bực bội. Nhưng dù hụt hẫng đến mấy tôi cũng tự nhủ, như thế là tốt nhất. Tôi cần một người chồng thành đạt, giàu có, có thể cho tôi được một căn nhà rộng rãi và chu cấp cuộc sống đầy đủ tiện nghi. Vì thế, tôi không có thời gian để buồn chán mà bắt tay ngay vào việc tìm kiếm đối tượng.
Hàng ngày tôi trang điểm thật đẹp để đi làm, buổi chiều đi lang thang dạo phố hoặc và quán cà phê sang trọng ngồi một mình nhằm ngắm nghía xem có ai phù hợp tiêu chuẩn nhưng đều không thành công. Cuối cùng, trong một lần đi làm về muộn, tôi đã gặp được vị sếp 38 tuổi, cấp trên của cấp trên của tôi.
Hôm đó tôi phải đánh máy lại biên bản cuộc họp giữa công ty với các nhà đầu tư. Xong việc đã gần 6 giờ chiều, đang chuẩn bị tắt điện đi về thì có người bước vào. Đó là vị sếp mà bình thường tôi chỉ thỉnh thoảng mới nhìn thấy (vì anh ấy rất ít khi đến công ty). Anh có vẻ bất ngờ khi nhìn thấy tôi vẫn ở công ty nên dừng lại hỏi han. Sau đó anh bảo tôi chờ một lúc, anh vào văn phòng cất tài liệu rồi sẽ chở tôi về. Trước đó tôi đã nói dối anh rằng tôi đi xe bus đi làm. Lần đầu tiên ngồi trong chiếc ô tô sang trọng ấy, tôi đã tràn đầy ao ước mình phải sở hữu một chiếc như vậy. Chỉ có lấy chồng đại gia, số phận mới được thay đổi. Trên đường về, chúng tôi có trò chuyện với nhau và cảm thấy rất ăn ý.
Vài ngày sau đó tôi luôn cố tình ở lại đến gần 6 giờ chiều mới về. Quả nhiên, đến ngày thứ 3, chúng tôi lại gặp nhau. Lần này anh mời tôi ăn tối ở một nhà hàng rất sang trọng. Nói chuyện với nhau tôi mới biết anh đã ly dị vợ được hơn 3 năm nay, hiện anh sống một mình. Anh có một cậu con trai nhưng đang sống với vợ cũ. Anh bắt đầu nói với tôi về cuộc sống độc thân buồn chán chỉ biết đến công việc của mình. Tôi cảm thấy rất thông cảm và thấu hiểu. Vì thế tôi chủ động xin số điện thoại của anh để trò chuyện, chia sẻ những lúc anh cảm thấy cô đơn.
Chúng tôi bắt đầu chuỗi ngày hẹn hò giống như một đôi tình nhân. Hết giờ, khi công ty không còn ai, anh sẽ đón tôi ở dưới tầng hầm rồi chở tôi đi ăn, đi cà phê và chở tôi về. Anh chưa từng thể hiện điều gì phản cảm nên tôi thấy rất yên tâm và rất thích anh. Cho đến một hôm, công ty tôi có bữa tiệc liên hoan. Buổi tối anh uống không nhiều lắm, vẫn rất tỉnh táo. Anh nhắn tin bảo tôi sau khi anh về được 5 phút thì cũng chào mọi người rồi về, anh chờ tôi ở bãi đỗ xe.
Vừa vào xe, anh đã hỏi tôi có muốn đến nhà anh chơi không? Hôm nay anh uống rượu nên giờ hơi đau đầu, không muốn đi đâu cả. Tôi nghĩ, cũng nên làm điều gì đó để trói buộc anh, chúng tôi đã quen được 4 tháng rồi nếu tôi cứ mãi giữ hình tượng trong sáng thì sợ chẳng bao lâu anh sẽ chán. Vì thế tôi đồng ý.
Chúng tôi lên giường với nhau. Sau đó là rất nhiều lần anh đưa tôi về nhà. Được một thời gian dài, tôi phát hiện ra anh cũng có mối quan hệ thân mật với một cô gái trẻ khác. Biết điều này, tôi vừa ghen vừa bực tức. Ngẫm nghĩ mãi, tôi tìm cách trói buộc anh khi cố tình để bản thân có thai. Khi tôi có bầu, anh cưới tôi. Tưởng làm bà chủ rồi, cuộc sống của tôi sẽ khác. Nhưng không ngờ, đó mới chính là địa ngục.
Tôi không được đi làm nữa. Suốt ngày ở nhà chăm sóc bụng bầu. Người giúp việc già thì cứ như camera, giám sát tôi từng ly từng tý. Tôi không được tiếp xúc với máy tính, điện thoại, ti vi cũng bị hạn chế vì anh sợ ảnh hưởng tới con. Ở nhà trong tình trạng như thế này khiến tôi rất bồn chồn. Trong khi đó, chồng tôi đi sớm về trễ, có hôm 2 giờ sáng tôi gọi nóng cả điện thoại mới chịu về. Trở về, trên người anh mùi thoang thoảng sữa tắm, chẳng thấy mùi bia rượu đâu trong khi anh nói anh đi tiếp khách.
Đúng là tôi đã được sống trong một căn biệt thự tuyệt đẹp, trong gara lúc nào cũng có 2 chiếc ô tô sang trọng, bản thân không thiếu tiền nhưng chẳng để làm gì. Hàng tháng tôi gửi về quê cho bố mẹ chút tiền thì cũng phải đưa lại phiếu chuyển tiền cho chồng kiểm kê. Quần áo tôi mua sắm rất nhiều song do chẳng đi đâu nên không có dịp mặc. Tôi không hiểu rốt cuộc cần một người chồng làm đại gia để làm gì?
Tôi bỗng thèm những ngày được tung tăng đi làm, hết giờ thì hẹn hò đi ăn đi cà phê như trước. Tuổi của tôi chưa tới 25, nhưng tôi không có được chút tự do để làm điều mình thích nữa. Giờ tôi mang thai ở tháng thứ 8, chồng tôi một tháng nay không ngủ cùng tôi, anh lấy lý do sợ ngủ quên va vào bụng tôi nên hôm thì anh ngủ ở phòng riêng, hôm thì nói ngủ lại công ty. Còn sinh hoạt vợ chồng thì từ lúc bụng tôi 5 tháng, anh đã không chịu đụng chạm vào tôi rồi. Tôi cảm thấy chán nản quá! Giá mà có thể làm lại từ đầu, tôi sẽ không dễ dãi với anh như vậy.