Cái ngày tôi lấy chồng, họ hàng gần xa, bạn bè, ai cũng mừng rỡ cho tôi. Họ nói số tôi may mắn, như vậy là xứng đôi vừa lứa, lấy được anh chồng giàu, còn cô vợ, là tôi, xinh xắn, khéo ăn khéo nói nhất làng. Tôi cũng vui vì điều đó. Thật ra, tôi không quá ham giàu sang nhưng vì bố mẹ tôi cũng mong muốn, khát khao con gái trưởng thành, lấy được người tử tế để bố mẹ còn được nhờ.
Ngày về làm dâu nhà chồng, chúng tôi ở chung với bố mẹ chồng. Căn nhà to, rộng, có rất nhiều phòng riêng và phòng khách, phòng ăn thì sang trọng. Nói là nhà nhưng trông giống như một căn biệt thự thì đúng hơn. Chúng tôi sống với nhau vui vẻ, hạnh phúc được thời gian đầu.
Sau này, vì mẹ chồng giàu nhưng ki, lại hay soi mói con dâu nên tôi bắt đầu rơi vào bể khổ. Chồng tôi thì không thương vợ, vì có tiền nên anh cũng tha hồ vui thú bên ngoài. Cuộc sống của tôi lật sang trang đen tối. Nhà mẹ tôi quá rộng, nên những đồ đạc trong nhà cũng quá nhiều. Có cái gì hỏng hóc là y như rằng mẹ đổ tại tôi. Vì nhà có ai đâu, bố thì không phải chịu tội, mẹ cũng không, chồng tôi thì càng không nên tất nhiên, không cần lý do, mẹ quy luôn về tôi.
Mẹ nói tôi, “cái nhà vệ sinh tự nhiên bị hỏng cái giật nước, chắc là do con làm hả, với lại nhiều lần mẹ phát hiện, đi vệ sinh không xả nước rồi, chỉ có con thôi. Nhà này, có con là chưa quen dùng đồ xịn trong nhà chứ bố mẹ thì thông thạo lạ gì. Con có làm thì nói ra, mẹ gọi thợ tới sửa. Lần sau không biết thì phải hỏi, đừng có mà mò mẫm, thiết bị thì hiện đại, có như nhà con đâi”. Nghe mẹ nói mà tôi ức tới tận cổ. Tại sao mẹ lại có thể thốt ra những lời như thế. Tôi cố cãi là ‘không phải con’ thì ngay lập tức bị mẹ tôi bảo, ‘láo quá, nói một câu cãi mười câu’.
Có lần, vì tôi bị ốm nên bố mẹ tôi lên chơi, tiện qua thăm nhà thông gia rồi chăm sóc tôi. Tới nơi, bố tôi chẳng may đi dép vào trong nhà, thế là mẹ chồng tôi la toáng lên: “Rời ơi là rời, nhà này là nhà nào mà ông lại đi dép vào trong. Ông định tha bẩn cả nhà này để tí nữa tôi lại lau dọn bằng chết à. Nhà rộng thế này ông biết lau bao lâu không?”. Nói xong câu đó mẹ tôi quay đi còn lẩm bẩm: “Đúng là mấy ông bà nhà quê”.
Cả ngày hôm ấy bố mẹ tôi ở chơi, mẹ không động gì vào bếp núc. Mẹ bảo có đồ trong tủ lạnh, để mẹ đẻ tôi tự nấu ăn. Mà làm gì có đồ gì, chỉ có trứng và thịt tức là được hai món chính. Mẹ tôi cũng lầm lũi vào nấu, nhưng bếp ga quá xịn, mẹ tôi không biết làm thế nào, bà ấy lại la ầm lên bảo: “Không biết thì hỏi, bà đừng có phá hỏng đồ nhà tôi”. Nghe mẹ chồng tôi mẹ tôi mà tôi ứa nước mắt. Chắc sau này tôi có đẻ mẹ tôi cũng không dám lên chơi.
Tôi có nói với mẹ rằng hãy nhẫn nhịn, vì nhà người ta giàu. Nhìn tôi mẹ ứa nước mắt, mẹ biết, tôi chẳng sung sướng gì với bà mẹ chồng như vậy.
Bữa cơm hôm ấy đúng chỉ có hai món, đó là bữa cơm mà mẹ chồng tôi thiết đãi ông bà thông gia. Thật buồn, thật chán vì tại sao người ta lại cư xử kém như vậy. Nếu biết tôi nghèo, tại sao bố mẹ chồng còn đồng ý cho anh lấy tôi.
Chồng tôi thì đi làm tối ngày, suốt ngày nói bận công việc, không làm thì sao mà giàu được như vậy. Tôi cũng chẳng hiểu cụ tỉ công việc của chồng ra sao nên tôi buồn lắm, chán lắm. Có than gì anh cũng bảo tôi nhịn đi, không có bố mẹ thì anh và tôi không được sống trong căn nhà sang trọng như thế này.
Thú thực, căn nhà sang trọng thế này mà sống nhục thế thì tôi thà rằng, sống ở căn phòng trọ cũ kĩ mà được chồng yêu thương, bố mẹ chồng nể trọng còn hơn. Cuộc sống giàu sang mà mọi người tưởng là hào nhoáng đây sao? Tôi sắp ngột thở rồi, sắp không tiếp tục được nữa, sức người có hạn. Tôi cảm thấy chán nản, mệt mỏi, mong muốn được thoát khỏi cảnh này. Nhưng có cách nào không hay chỉ còn cách ly hôn?