Lúc nào cũng nghĩ, sau này mình phải chụp một bộ ảnh cưới lung linh, thật đẹp, đi những nơi mình thích để chuẩn bị một bộ ảnh để đời. Lúc nào cũng nghĩ, khi nào có người yêu, chuẩn bị cưới, phải đi trăng mật ở một nơi thật đẹp. Cũng từng nghĩ, phải làm một cô dâu thật xinh đẹp, phải vui vẻ, phải chuẩn bị cho nhan sắc thật lộng lẫy. Nhưng đến cuối cùng, dù cưới được người mình yêu, dù là đôi bên gia đình chấp nhận nhưng công cuộc lấy chồng thật giống như… đánh trận.
Mấy năm, sống cuộc sống tự do, vô tư lự, chẳng muốn yêu đương gì ai. Có quá nhiều người tán tỉnh nhưng bản thân tôi lúc nào cũng nghĩ, yêu làm gì vội, yêu rồi ràng buộc, chẳng được chơi bời tự do, chẳng được đi đâu mình thích, lại bị người yêu quản thúc. Thế nên, dù người này người kia tán tỉnh, nếu chưa phải là người thật sự xuất sắc, khiến trái tim tôi run rẩy, tôi lại làm ngơ như không có chuyện gì xảy ra.
27 tuổi, vẫn chưa chính thức yêu được một người gọi là người yêu đúng nghĩa để giới thiệu với bạn bè. Thế nên, tôi mang tiếng xấu, ‘kén cá chọn canh’. Ai cũng bảo tôi không yêu nhanh đi thì ế, nhưng mà chuyện yêu, đâu thể nói nhanh là nhanh được. Tôi càng muốn chuyện tình cảm phải thật sự kĩ càng, chứ không muốn phiến phiến cho xong chuyện. Ban đầu, tôi chỉ bĩu môi, nghĩ chuyện chồng con thật là phù phiếm, chẳng bận tâm tới lời nói của người khác. Thế nhưng, khi đứa bạn thân cuối cùng đi lấy chồng, tôi mới chột dạ, ‘à thì ra chúng nó lấy chồng hết rồi, đứa có con lớn rồi, thì ra mình cũng đã già, phải kiếm người yêu mà cưới đi thôi’.
Biết vậy nhưng mà, kiếm được một anh chàng hợp ý, thật chẳng dễ chút nào. Dường như, ông trời nghe thấy lời kêu than của tôi nên… vài tháng sau, một anh chàng xuất hiện trước mặt tôi. Người đàn ông này ban đầu tôi nhìn không có ấn tượng, vì thực sự, nếu có ấn tượng thì tôi đã ấn tượng từ cái ngày cách đây vài năm rồi. Thế mà không hiểu trời xui đất khiến thế nào, anh ấy từ Nam ra Bắc và lại hẹn gặp tôi. Chúng tôi nói chuyện vui vẻ, tâm đầu ý hợp. Được một thời gian, anh ấy chủ động tán tỉnh tôi, săn đón tôi. Phàm là người thì ai cũng nhận ra đó là đàn ông đang tán tỉnh đàn bà, và có ý muốn tôi làm người yêu của anh.
Có quá nhiều tiêu chí ở người đó khiến tôi không hài lòng, nhưng có một điểm là tính tình anh ấy rất vui vẻ, tốt tính và nhiệt tình với tôi. Đó là thứ quan trọng nhất lấn át những thứ khác. Rồi lại bị bạn bè nói ‘thôi đừng kén chọn nữa, yêu đi, bây giờ có ai hoàn hảo đâu’, thế nên, tôi đã nghĩ đến chuyện nhận lời. Bị anh tấn công dồn dập quá, cuối cùng tôi quyết định yêu. Tình yêu thật đẹp, 27 tuổi, tôi xác định ràng buộc được rồi…
Thật ra, nói gặp là yêu nhau cũng không đúng vì trời xui đất khiến thế nào, tôi gặp lại người yêu đã hơn 3 năm rồi không gặp lại. Anh hơn tôi mấy tuổi, tính tình vui vẻ và trước đây, có lẽ anh cũng từng để ý tôi. Chỉ là khi đó, hai người chưa thật nhiệt tình, cũng chỉ coi nhau là người hơn bạn một chút vì còn bận tương lai, bận kiếm tiền. Bây giờ về cùng một thành phố, tuổi cũng không còn trẻ nên lại tìm đến nhau. Và rồi, tôi nhận ra, mình đã yêu anh thật lòng…
Yêu được hai tháng, chúng tôi đã như thân thiết lắm, vì chẳng cần thời gian tìm hiểu nữa, vốn hai người đã quen biết nhau từ trước. Bạn bè biết tin đều tỏ ra vô cùng ngạc nhiên. Vì cái sự tôi có người yêu giống như chuyện gì lạ lắm, cũng là chuyện mà họ mong chờ từ lâu. Nhưng không ai nghĩ, yêu một người lại nhanh đến vậy. Tôi chỉ cười, tặc lưỡi cho xong chuyện, bảo ‘lúc không có thì kêu trời, kêu đất, nói người ta kén cá chọn canh. Lúc có rồi thì lại trêu chọc này kia, mệt người…’. Nói vậy chứ mấy cô bạn mừng cho tôi lắm, vì dù sao cũng đưa một đứa con gái thoát khỏi kiếp ế chồng…
Câu chuyện sẽ dừng lại ở việc tôi có người yêu nếu như không có chuyện, Tết vừa rồi nhà anh về nhà tôi chơi. Chẳng hiểu thế nào, tôi lại cứ cười khẩy khi các chị nói rằng ‘nhà trai mà đã sang chơi thì e rằng phải cưới sớm’, rồi lại chuyện ‘đàn ông nhiều tuổi giờ yêu cái muốn cưới ngay, nhà gái khó quyết được’. Tôi chẳng tin vì tôi luôn nghĩ, mình có quyền, mình chẳng sợ gì ai. Có quyền thì sợ gì bị nhà trai o ép. Vậy mà, lời ‘tiên đoán’ của các chị hiệu nghiệm, nhà trai sang chơi, đặt vấn đề và nói chuyện cưới xin thật.
Tôi choáng luôn, vì mới yêu được 2 tháng, cưới gì mà cưới. Khổ tâm hơn, họ muốn cưới ngay trong tháng sau vì nghe nói, mẹ anh đã đi xem bói, chỉ có tháng đó là tháng đẹp, hợp tuổi của hai đứa, Còn không thì tận cuối năm. Cuối năm thì quá lâu, mẹ anh không muốn kéo dài như vậy. Mẹ anh bảo, nếu chúng tôi thực sự yêu nhau thì tính chuyện cưới rồi sinh con cho sớm, bà mong cháu lắm rồi, kéo dài thêm vài tháng cũng chẳng được gì…
Tôi một mực khăng khăng không chịu cưới, bố mẹ tôi cũng không tán thành, nhưng nhà anh thì nhất quyết, bảo, không thể chậm hơn nữa. Nếu cưới thì phải tiến hành cho chúng tôi chụp ảnh, mời mọc, chuẩn bị thủ tục thật nhanh. Nói đi nói lại thì phải bảo người yêu nhưng giờ bảo không được. Hai bên gia đình nói chuyện, tranh luận cũng phải gần tuần rồi nhà trai vẫn cứ cương quyết. Bố mẹ tôi không đồng ý nhưng giờ có vẻ cũng phải xuôi vì không thể làm găng, con gái mình sẽ chịu thiệt thòi rồi mất tình cảm thông gia…
Cuối cùng tôi cũng không có tiếng nói. Yêu anh chẳng lẽ lại bỏ anh, cưới anh thì không muốn cưới bây giờ nhưng không còn kéo dài được thì làm sao? Thôi thì ngậm miệng, cưới cho xong chuyện, vui vẻ mà cưới dù sao cũng là chuyện cả đời…
Thế đấy, cả yêu, cả cưới, vẻn vẹn 3 tháng thôi nhé. Giờ thì tha hồ, còn gần 1 tháng nữa, chuẩn bị chụp ảnh, chuẩn bị mua sắm, chuẩn bị váy vóc, quần áo, chọn địa điểm chụp, chọn trang phục và lên danh sách bạn bè. Chắc tôi gầy chết mất, chắc không yên thân được vì chuyện quá gấp và thời gian quá nhanh…
Thôi thì biết làm sao đây, mọi sự đã rồi, đành vui vẻ mà đi với nhau, chọn chỗ chụp ảnh cho xong. Nói về chuyện chụp ảnh cưới, tôi cười bảo ‘hay chụp một, hai cái ảnh to thôi, rồi treo ở mỗi nhà một cái. Album thì hôm cưới, ăn hỏi hãy chụp…’. Có khi tính thế vậy, chứ giờ, vừa đi làm, lại còn đi chụp, mùa du xuân này, thật quá khó và không có thời gian.
Nghĩ lại về dự định một đám cưới trong mơ, một bộ ảnh lung linh huyền thoại như Hàn Quốc, một bộ váy thật rạng ngời, giờ đã tan tành mây khói. Cưới chồng thôi, số phận đã định rồi. Còn may là lấy được người mình yêu. Thôi thì tặc lưỡi, cứ làm được đến đâu, hay đến đó…
Đúng là, lấy chồng như đi đánh trận…, khổ cho phận con gái quá trời!