Sau khi học xong lớp 12, em quyết định vào Sài Gòn làm việc cùng anh chị mình. Còn tôi khi đó là đồng nghiệp của anh trai em nên thi thoảng phải đến nhà em để bàn bạc công việc. Từ những sự gặp gỡ đó, em bắt đầu có cảm tình với tôi… Rồi tôi thường xuyên nhận được những lá thư quan tâm và thể hiện tình yêu của em. Từ đó, tôi cũng bắt đầu để ý tới em và chúng tôi đã có một tình yêu rất đẹp.
Tôi là một chàng trai 29 tuổi nhưng từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ yêu ai, cũng chưa bao giờ tán tỉnh, ve vãn phái nữ hay đi tìm “của lạ” như những người bạn của mình. Tôi không yêu cũng chỉ vì tôi muốn tập trung làm việc để lo cho tương lai, sự nghiệp của mình sau này.
Từ khi yêu em, tôi đã yêu em bằng cả trái tim và đáp lại cũng là sự chân tình em dành cho tôi. Khi yêu nhau rồi, tôi cũng mạnh dạn hỏi em, “Trước đây em đã yêu ai bao giờ chưa?”, em lắc đầu, rồi ôm chặt lấy tôi và nói, “Anh là mối tình đầu tiên của em”.
Khi tôi công khai người yêu của mình thì bạn bè, người thân trong gia đình ai cũng bảo chúng tôi không hợp nhau cả về tuổi tác lẫn công việc (tôi 29 tuổi, còn em 21 tuổi). Hơn nữa, khi đó tôi đang là một giám đốc điều hành của một công ty xây dựng, còn em chỉ là công nhân bình thường trong một công ty may mặc… nhưng vì yêu em, tôi đã bỏ ngoài tai tất cả và vẫn quyết định lấy em làm vợ sau 6 tháng yêu nhau.
Trước khi có ý định cưới em, tôi đã hỏi lại em một lần nữa, “Ngày trước em đã yêu ai chưa?” và em khẳng định chắc chắn, “Em chưa yêu ai bao giờ”. Nhưng trong thời gian ấy, em vẫn hay kể cho tôi nghe về những kỷ niệm thời cấp 3 của mình, đặc biệt là em rất hay kể người thầy giáo dạy toán lớp 10 và 11 của em. Em tâm sự, “Thầy giáo em là một người đẹp trai, thông minh và tài giỏi. Thầy lấy vợ khi em đang học lớp 11... nhưng đến tận bây giờ, thầy vẫn là người để lại cho em nhiều kỷ niệm đẹp nhất của thời học sinh”. Cũng vì nghĩ đấy chỉ là tình cảm thầy trò bình thường nên tôi không gặng hỏi em thêm nữa.
Chúng tôi yêu nhau nhưng chưa bao giờ đi quá giới hạn vì tôi luôn nghĩ, hai đứa sẽ dành cho nhau những điều tốt đẹp nhất trong đêm tân hôn. Vì thế nên trong khoảng thời gian yêu nhau, chúng tôi có rất nhiều cơ hội để “gần gũi” nhưng tôi vẫn luôn cố gắng kiềm chế để giữ một giới hạn nhất định. Cũng chính vì điều đó nên hai chúng tôi lại càng trân trọng nhau hơn và nhẫn nại chờ đợi ngày cưới đang đến gần…
Lễ cưới của chúng tôi được tổ chức ngoài Bắc nên hôm ấy, thầy giáo của em cũng đến chúc phúc cho vợ chồng tôi. Khi em trò chuyện với thầy giáo, tôi cũng không một chút nghi ngờ gì vì tôi nghĩ em quý thầy, lại lâu ngày thầy trò gặp lại nhau nên em và thầy chuyện trò với nhau là điều rất bình thường…
Đêm tân hôn, hai chúng tôi khao khát có nhau, khao khát có được những phút giây thăng hoa của hạnh phúc… và chúng tôi đã được tận hưởng những khoảnh khắc tuyệt đỉnh của hạnh phúc. Thế nhưng sáng ra, tôi tìm mãi không thấy một giọt máu hồng nào trên tấm ga trải giường. Lúc đó tôi không buồn, không hụt hẫng vì tôi tin tưởng em tuyệt đối, rằng em còn trong trắng khi đến với tôi… và không có giọt máu nào chắc hẳn do bẩm sinh em không có hoặc em vô tình bị chấn thương, chứ không phải do em đã “trao” cái quý giá đó cho một người đàn ông nào khác.
Sau khi trở lại Sài Gòn với bao công việc còn ngổn ngang và những dự định ch tương lai hai đứa thì tôi quyết định cho em nghỉ làm chỗ cũ để em đi học thêm ở một trường ngoại ngữ và trường Cao đẳng kế toán. Lúc này tôi cũng vừa mở một công ty riêng nên đã để tên hai vợ chồng đứng tên trong giấy phép đăng ký kinh doanh. Tôi muốn sau này cô ấy sẽ trở thành cánh tay phải đắc lực, quán xuyến giúp tôi cả việc gia đình lẫn việc cơ quan.
Một lần tình cờ đi qua trường em học, tôi nổi hứng ghé thăm xem lớp học của em thế nào… nhưng khi tôi đến lớp tìm thì không thấy em đâu. Tôi điện thoại hỏi em thì em nói giọng rất nhỏ, “Em đang học anh nhé”. Sau hôm đó, tôi bắt đầu có những nghi ngờ về em…
Tối ấy khi về nhà, tôi đã kêu em nói chuyện và hỏi, “Tại sao em không đi học mà lại nói là có?”. Em vẫn thản nhiên, “Sao anh lại nói vậy? Em có đi mà!”. Tôi hỏi tiếp, “Thế sao hôm nay anh ghé trường em nhưng không thấy em đi học? Anh hỏi thế để xem em trả lời anh thế nào… và anh không muốn chuyện này xảy ra thêm một lần nào nữa”.
Sau đó tôi hỏi tiếp, “Vậy hôm nay em đi đâu mà không đi học?” thì em mới giải thích, “Tại vì có một bạn học cũ từ thời cấp 3 của em vào trong này công tác nên bọn em gặp nhau rồi đi uống nước một lúc”. Cũng vì tin em nên tôi cũng không tra khảo gì thêm về em nữa…
Sau 4 tháng lấy nhau thì em có thai, đó là sản phẩm của một tình yêu chân thành tôi dành cho em. Tôi đã rất hạnh phúc khi nghĩ đến khoảnh khắc mình được làm bố, được ẵm bồng đứa con yêu, được mua cho con những món đồ xinh xắn… nhưng rồi, cũng chính trong thời gian này, vợ tôi có những biểu hiện bất thường khiến tôi không khỏi nghi ngờ…
Thời gian vợ tôi mang thai, cô ấy thường có biểu hiện mê sảng… và trong mỗi giấc mơ của em, tôi thường nghe em gọi tên của thầy giáo và một người bạn trai khác. Sau nhiều đêm chứng kiến sự việc đó, tôi đã hỏi em, “Tại sao trong giấc mơ, em lại hay nhắc tên thầy giáo và một người bạn trai cũ như vậy? Và trong khoảng thời gian yêu nhau, em bảo em còn trong trắng nhưng sao đêm tân hôn, em lại không có giọt máu nào như những người con gái trinh trắng khác?”.
Khi tôi lắp ghép một cách rất logic về các câu chuyện và mối quan hệ của em thì lúc đó em mới thú nhận, “Thật ra em đã yêu thầy giáo của mình trong suốt những năm học cấp 3. Thầy giáo cũng rất yêu em và chúng em đã quan hệ với nhau rất nhiều lần… nhưng sau đó thầy giáo đã bỏ em để kết hôn với một người khác. Sau khi lên Sài Gòn làm công nhân thì em cũng yêu 2 người nữa… nhưng những mối tình ấy cũng chẳng đâu đến đâu, cho đến khi em gặp và lấy anh bây giờ!”.
Khi nghe được những lời thú nhận đó của vợ, tôi choáng váng đầu óc và không dám tin vào sự thật ấy… Sau vài giờ trấn tĩnh lại, tôi quyết định tha thứ cho vợ và cấm em “không được nhắc tên những người bạn trai cũ và thầy giáo trước mặt anh bất kỳ một lần nào nữa”… và em đã đã đồng ý với tôi như vậy.
Sau hôm đó, tôi nói với em, “Anh cần đi đâu đó vài ngày để nghỉ ngơi” và tôi đã quyết định đến Phú Quốc. Ở đây một mình suốt 3 ngày, tôi đã suy nghĩ rất nhiều về những tình cảm của hai vợ chồng dành cho nhau trong suốt hơn một năm qua. Rồi tôi đã soạn một tin nhắn để gửi động viên em… nhưng chẳng hiểu sao khi đã soạn xong những dòng thông điệp đó, tôi lại không muốn gửi cho em nữa.
Tôi về phòng nghỉ ngơi và định sẽ gửi thông điệp ấy qua yahoo cho em. Rồi như ma xui quỷ khiến, tôi kiểm tra lịch sử chat trong máy… và một lần nữa, trời đất như đổ sụp xuống trước mắt tôi. Tôi không thể nào ngờ được người vợ đêm đêm đầu ấp tay gối cùng tôi lại có thể đối xử tồi tệ với tôi như vậy!
Từ trước tới giờ, vợ tôi vẫn thường xuyên chat với người yêu cũ mỗi khi tôi đi làm chưa về. Mở xem lịch sử chat trước đây của vợ, tôi không dám tin vào những điều mình nhìn thấy… Vợ tôi luôn gọi tôi bằng “nó” hoặc “thằng” khi nói chuyện với người cũ, rồi còn kể chuyện “Em còn đứng tên trong giấy phép kinh doanh của nó, rồi sau này mua nhà cửa, đất đai… em cũng đều đứng tên hết”. Càng lục kỹ những đoạn chat của vợ và người cũ, tôi càng không thể tin nổi cô vợ hằng ngày vốn “ngoan hiền” của mình lại có thể tuôn được những lời lẽ ghê gớm và khinh thường chồng như thế!
Các bạn ạ! Các bạn có hiểu được cảm giác của tôi lúc này không? Sau khi biết vợ đã từng quan hệ với thầy giáo dạy Toán, tôi cảm thấy rất thất vọng về cô ấy… nhưng khi xem được những cuộc nói chuyện giữa vợ và người yêu cũ, tôi càng thấy ghê sợ và căm ghét vợ của mình hơn. Tôi không ngờ người phụ nữ hứa sẽ cùng tôi đi hết cuộc đời này lại sống hai mặt với tôi như vậy?
Các bạn ạ! Bây giờ tôi đang ngổn ngang với những suy nghĩ và lựa chọn. Tôi cũng không biết mình nên làm gì, quyết định như thế nào cho hợp tình hợp lý… vì thế nên tôi đã quyết định gửi những tâm tư của mình để mong nhận được những lời góp ý chân thành của các bạn!
Tôi xin chân thành cảm ơn!