Dù biết rằng trinh tiết là gia tài quý báu nhất đối với người phụ nữ ở bất cứ thời đại nào, dù hối hận và dằn vật mỗi đêm vì mình đã không giữ được cái ngàn vàng, nhưng tất cả nỗi đau đó không thắm thía bằng cảnh chồng dựa vào việc mình không còn trinh trước khi cưới mà bảo đứa con hiện tại không phải của anh!
25 tuổi, tôi theo chị lên Sài Gòn đi làm công nhân tại khu công nghiệp Tân Bình. Đồng lương công nhân không đủ nuôi thân nên làm được 3 tháng tôi theo một người bạn phụ bán cà phê. Công việc nhàn nhã, chỉ bưng bê dọn dẹp nhưng lương tháng hơn bốn triệu đồng. Cuộc sống trở nên dễ dàng hơn, tôi cũng có thêm nhiều mối quan hệ hơn. Tháng 5/2011 tôi có bạn trai là khách quen hay lui tới quán.
Chúng tôi yêu nhau thật lòng và nghĩ đến chuyện gắn bó dài lâu. Sau thời gian nửa năm qua lại, tôi nghĩ tình yêu của chúng tôi chân chính, khi yêu là cho tất cả để cả hai cùng hạnh phúc, thế nên tôi cũng không hề tính toán hay nghĩ ngợi nhiều khi người yêu đòi quan hệ. Nào ngờ sau ngày đó anh bảo gia đình bắt anh cưới vợ, vợ anh là con của bạn ba anh. Cuộc hôn nhân đó anh không từ bỏ được vì trước đây anh cũng thích cô ấy và vì nhà cô ấy giúp đỡ ba mẹ anh trong việc kinh doanh. Không thể níu kéo, tôi chấp nhận chia tay, nghĩ thời gian sẽ nguôi ngoai, tôi sẽ tìm được người đàn ông tốt hơn, thời bây giờ chuyện đó đâu có khó. Nhưng không ngờ bi kịch đời tôi cũng bắt đầu từ đó.
Tôi chuyển chỗ làm, sang bán hàng trong siêu thị và gặp được anh, chồng tôi bây giờ. Lần đầu gặp nhau là lúc anh chở mẹ đi siêu thị, vô tình bắt chuyện với tôi và sau đó anh cũng hay kiếm cớ đến siêu thị dù không có mẹ anh đi cùng. Sau ba tháng thì chúng tôi hẹn hò. Những buổi đi chơi tôi tuyệt nhiên “né” chuyện động chạm khi anh có ý đòi hỏi. Tôi sợ anh cũng thuộc loại “cả thèm chóng chán”. Một năm sau chúng tôi cưới nhau, tôi hạnh phúc vô cùng vì cuối cùng sau va vấp đầu đời tôi đã có một bến đổ bình yên.
Cứ nghĩ thời buổi hiện đại, đàn ông cũng đã quá hiểu đời, sẽ không vì chuyện trinh tiết mà ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình nên tôi không mang chuyện trước đây kể cho anh nghe, cũng là vì không muốn quá khứ ảnh hưởng đến tương lai. Nào ngờ ngay đêm tân hôn, sau khi ân ái, anh đã không nói tiếng nào mà tỏ ra thờ ơ lãnh đạm. Những ngày sau đó tưởng chồng mệt mỏi tôi cũng không hỏi anh, chỉ cố gắng làm tròn bổn phận của người vợ, người dâu con trong nhà.
Mới cưới nhưng anh đi sớm về khuya, không thiết tha tôi chờ đợi mòn mỏi ở nhà. Những hôm cuối tuần anh cũng đi, mẹ chồng hỏi thì anh bảo anh bận nhiều việc bên ngoài. Đêm về sau khi tắm rửa cơm nước, anh ngồi xem ti vi đến chán chê rồi mò vào phòng ngủ. Có hôm thèm hơi chồng, tôi ôm anh thì anh cứ thế quay ra ngủ. Rồi cũng có ngày chịu không được tự anh tìm đế tôi, nhưng cách anh yêu tôi rất thô bạo, không hề dịu dàng như tôi vẫn hằng nghĩ. Tôi có thai.
ôi báo tin với mẹ chồng, bà mừng lắm vì anh là con trai một. Hôm đó bà tổ chức nấu nướng mời các cô chú sang ăn mừng đồng thời để báo tin vui. Giữa lúc mọi người đang phấn chấn thì anh về. Ngoài dự đoán của tôi rằng anh sẽ vui mừng đến độ ôm lấy tôi nhưng nào ngờ vừa nghe mẹ bảo anh sắp lên chức ba thì mặt anh sa sầm xuống. Anh chỉ nói một câu “vậy hả” rồi bỏ vào phòng làm mọi người chưng hửng. Tôi thấy tủi phận, cưới nhau về chưa được anh nâng niu một ngày nhưng tôi cũng không trách, cứ tưởng nhà có thêm đứa trẻ sẽ khiến anh thay đổi thái độ, sẽ yêu thương tôi và mong chờ con, nào ngờ...
Muốn giải tỏa tâm lý để thời gian mang thai được thoải mái không ảnh hưởng tới con nên tôi theo anh vào phòng . Tôi hỏi tại sao cả hai đều yêu nhau mới cưới nhưng anh lại luôn thờ ơ lạnh lùng đến vậy và bây giờ có con anh lại chẳng vui? Câu trả lời của anh khiến tôi đau đớn khôn cùng. Anh bảo tôi đừng có giả vờ nữa, anh thừa biết tôi đã không còn trinh trắng khi về với anh, tôi là người phụ nữ hư hỏng, đã qua tay bao nhiêu thằng trước khi cưới anh, thế thì tại sao anh lại phải tin đứa trẻ trong bụng là con anh?
Tôi không còn vẹn nguyên khi cưới anh là thật, nhưng tôi không phải đứa hư hỏng sống phóng đãng, tôi cũng vì yêu và tin nên mới trao thân. Yêu tôi sao anh không thể tin và bước qua điều đó? Đau đớn hơn, ngay cả đứa con tôi đang mang là của anh nhưng chỉ vì chuyện cái trinh tiết khốn kiếp kia anh đã phủ nhận cả con mình. Hoang mang, đau khổ, tôi không biết chuỗi ngày sắp tới của mình sẽ ra sao khi chồng cứ một mực tỏ ra ác độc với tôi và con. Con tôi liệu có phát triển bình thường như những đứa trả khác không khi nó không được sống trong sự ve vuốt mong chờ của cha nó?