NỮ GIỚI » Tâm sự

Mẹ già quằn quại nhưng con trai không đưa đi viện, hàng xóm phá cửa xông vào đưa bà đi và đoạn kết không ngờ

Thứ bảy, 27/08/2016 10:27

Bà Thoa được chuyển về ở với con gái nhưng được khoảng 1 tuần thì bà mất. Ai cũng bảo rằng vì Thành không đưa mẹ đến bệnh viện kịp thời nên mới thành ra như thế.

Bà Thoa chỉ có 2 người con, 1 trai, 1 gái, con gái bà đi lấy chồng xa nên nhà chỉ còn mỗi hai mẹ con. Chồng bà mất từ lúc bà mới 30 tuổi, một mình bà bán bún nuôi hai con ăn học thành tài. Thành – con trai bà rất giỏi, sau vài năm đi làm đã lên được chức phó giám đốc và xây được căn nhà khang trang.

Đến năm 30 tuổi, Thành lấy vợ là con gái giám đốc, từ ngày Thành cưới vợ, mọi sự quan tâm của anh đều dành cho cô vợ xinh như mộng, anh quên mất người mẹ đã chịu đựng, tảo tần để nuôi mình trong suốt chừng ấy năm. Bà Thoa ở nhà vẫn miệt mài bán bún hàng sáng để lấy tiền tiêu vì từ ngày lấy vợ xong, Thành đưa hết lương cho vợ, không để ý gì đến mẹ cả. Đã thế, cô con dâu của bà còn nói với Thành rằng, cô thấy xấu hổ khi mẹ chồng của mình bán bún đầu ngõ. Thế là từ hôm đó trở đi, Thành cấm bà Thoa bán bún. Anh đem hết đồ nghề của mẹ cho bà đồng nát hết. Bà Thoa không thấy mấy cái nồi của mình đâu, hỏi con trai thì Thành hét lên: “Dẹp, bán buôn cái gì? Mẹ muốn bôi tro trát trấu vào mặt con à?”.

Bà Thoa ngồi khóc thút thít, nhưng sau bà nghĩ, có lẽ con trai bà thương bà, muốn bà nghỉ ngơi nên không buồn nữa. Từ đó, bà cứ quanh quẩn trong nhà, hết chăm mấy cái cây lại nấu ăn, lau nhà, giặt quần áo. Con dâu bà thấy thế bèn đuổi luôn ô sin, từ đó, bà Thoa gần như trở thành ô sin cho con trai và con dâu.

(Ảnh minh họa)

Thành nghe lời vợ, cứ thấy mẹ mình làm điều gì trái tai gai mắt là mắng sa sả. Nhất là những lần bà Thoa cứ nấu mấy cái món nhà quê khiến con dâu bà cứ nhăn mặt, bịt mũi. Những hôm như thế, Thành hất đổ luôn cả mâm cơm khiến bà Thoa tái mặt.

Buồn phiền chuyện con trai, bà Thoa suy nghĩ mãi đến mức không ngủ được, bà ăn cũng chẳng được bao nhiêu. Cứ thế đến một ngày bà bị ốm nặng nằm ôm bụng quằn quại. Hôm đó vợ chồng Thành chuẩn bị đi đám cưới, thấy mẹ ôm bụng thì Thành bảo:

- Mẹ chỉ lắm chuyện, lấy dầu bôi vào rồi nằm nghỉ đi. Đừng có cản chân con.

Nói xong Thành khóa cửa lại rồi đưa vợ ra xe đi thẳng. Cơn đau mỗi lúc một tăng, bà Thoa không biết làm cách nào bèn lết đến cái điện thoại gọi sang nhà hàng xóm kêu cứu. Nghe tiếng bà thều thào, bác hàng xóm chạy sang, rủ thêm mấy người nữa rồi phá cửa xông vào đưa đi. Lúc này bà Thoa đã ngất lịm, mặt tái nhợt.

Đến khi vào viện thì bác sỹ bảo rằng bà bị viêm ruột thừa nhưng đưa đi quá muộn, ổ viêm đã bị vỡ gây nhiễm trùng. Lúc Thành về, bà Thoa vẫn nằm viện, lúc này anh mới hốt hoảng chạy vào thăm mẹ.

Được vài ngày, Thành thuê luôn một cô ô sin chăm sóc bà Thoa, khi bà đỡ hơn chút và được về nhà, Thành gọi cho cô em gái rồi anh hét lên trong điện thoại: “Mày không về mà chăm mẹ thì tao gửi bà ấy vào trại dưỡng lão luôn”. Bà Thoa nghe nói nước mắt lưng tròng. Nuôi con lớn cực khổ nhường ấy, giờ đây nằm một chỗ lại bị con ghét bỏ.

(Ảnh minh họa)

Bà Thoa được chuyển về ở với con gái nhưng được khoảng 1 tuần thì bà mất. Ai cũng bảo rằng vì Thành không đưa mẹ đến bệnh viện kịp thời nên mới thành ra như thế. Mẹ mất, Thành như trút đi được một gánh nặng.

Có lẽ anh sẽ sống như thế cho đến ngày vợ anh đột ngột bỏ đi sau khi anh bị một vụ tai nạn kinh hoàng bị liệt mất đôi chân. Không thể làm việc, lại ở một mình nên tiền tiết kiệm của Thành anh phải lấy để ăn dần. Sau khi mẹ mất, em gái của Thành không nói chuyện với anh vì vẫn giận vụ anh để mặc mẹ không đưa đi viện. Thành đau khổ lắm vì không nghĩ mình rơi vào hoàn cảnh cay đắng như thế.

(Ảnh minh họa)

Đợt đó Thành bị ốm lại phải nhập viện, nằm trong viện anh ứa nước mắt. Lúc đó bỗng dưng Thành nhớ mẹ khủng khiếp, anh nhớ lại cái thời mẹ con vẫn còn vui vẻ, lúc anh còn nhỏ và quanh quẩn quanh chân mẹ, thế mà anh đã vứt bỏ tất cả vì một cô vợ cạn tình cạn nghĩa. Sau khi mẹ mất, Thành có nghe nói bà để lại một khối tài sản cho các con nhưng Thành nghĩ mình chắc chẳng có gì vì đã đối xử tệ bạc với mẹ.

Thế mà hôm nay, em gái anh đến thăm, đưa cho anh tờ di chúc rồi bảo: “Mẹ để lại cho anh 500 triệu, em cũng được y như thế nhưng giờ em lấy 1 nửa thôi, anh cầm gửi vào ngân hàng rồi rút ra mà ăn dần, chân tay anh thế này lại không có ai bên cạnh…”. Thành cầm tờ di chúc của mẹ mà nước mắt tuôn lã chã. Lúc đó anh mới hiểu rằng, thứ tình cảm duy nhất không bao giờ thay đổi trên thế gian này chính là tình yêu của một người mẹ dành cho đứa con của mình dù đứa con đó có tệ đến mức nào đi nữa.

>> Sống cô quạnh vì 5 đứa con giàu có không ai chịu nuôi, đến khi chết đi con cái lại tranh nhau thờ cái ảnh để được tiếng

Theo Motthegioi.vn
Tin nổi bật
Tin cùng chuyên mục
Tin Video
Tin mới