Liệu tôi có được trách ông Trời không khi mà ông cho tôi làm con gái, là phái đẹp mà chẳng cho tôi một chút nhan sắc, dịu dàng để tôi còn có cơ hội kiếm được một tấm chồng.
Nhưng chắc ông Trời cũng còn cám cảnh, thương tôi nên ông bù đắp cho tôi một trí tuệ hơn người. Tôi học băng băng một lèo đến năm 28 tuổi đã hoàn thành xong chương trình tiến sĩ khoa học. Về công tác tại một viện nghiên cứu, nơi mà đồng nghiệp nam nhiều hơn gấp 3,4 lần phái nữ, nhưng cũng không vì thế mà tôi có được một cơ hội có mảnh tình vắt vai cho bằng chị, bằng em.
Thời gian trôi nhanh như “bóng câu qua cửa sổ”, chẳng mấy chốc mà tôi bước qua tuổi 30, cái tuổi “đã toan về già” của một người phụ nữ.
Ra khỏi nhà, bận việc cơ quan, hoặc vui cùng bạn bè thì thôi chứ về nhà, đối diện với bóng mình lẻ loi, cô độc trong căn nhà rộng rãi, tiện nghi, tôi thấy lòng mình trống trải và nỗi buồn dâng lên ngập lòng.
Không đầu hàng số phận, tôi lên phương án tìm chồng qua mạng. Thời đại công nghệ tìm kiếm, chỉ cần một động tác nhấp chuột là tôi đã có danh sách đủ dài cho mình lựa chọn. Bỏ qua nhiều mối là những chàng trai trẻ, đàn ông giầu có, tôi chọn một anh với lời giới thiệu “35 tuổi, đã ly hôn vợ và chưa vướng bận chuyện con cái”.
Sau một thời gian chát chít, tìm hiểu, tôi mạnh dạn cho anh biết thông tin về mình. Qua facebook, anh bày tỏ sự cảm thông và chấp nhận mọi thứ ở tôi, miễn là tôi có tình yêu chân thành với anh.
Không một chút nghi ngờ, tôi vui mừng nghĩ ông Trời đã mỉm cười và đoái thương hoàn cảnh của tôi. Ngay lần đầu tiên gặp gỡ, anh đã để lại trong tôi ấn tượng đẹp về một người đàn ông chững chạc, vui tính và hiểu biết. Quen nhau vài tháng, chỉ có anh tới nhà tôi, còn anh không hề có ý định cho tôi biết anh ở đâu với lý do “anh ly hôn vợ, nhường lại cho cô ấy căn nhà để đi thuê trọ. Sợ nơi trọ chật hẹp, ngại không muốn đưa em tới thăm”.
Có lẽ những lời yêu của anh rót mật vào tai tôi nên tôi mù quáng, nghĩ trước sau gì tình yêu của chúng tôi cũng đơm hoa kết trái, kết thúc bằng một đám cưới trong hạnh phúc viên mãn nên tôi không tiếc anh bất cứ thứ gì, từ tiền bạc, vật chất đến quan hệ gối chăn.
Bao nhiêu vốn liếng tôi tích cóp được, anh cần là tôi đưa mà không hề có bất kỳ một thắc mắc, tính toán nào.
Sống với nhau được gần một năm, nhân một dịp cả hai đi nghỉ mát, vui vẻ tôi bày tỏ ý định muốn chúng tôi thành vợ chồng. Anh ngập ngừng một lúc lâu rồi đồng ý với điều kiện tôi đưa cho anh một số tiền để anh mua nhà và lo đám cưới. Anh bảo vì gia đình ở quê, công việc của anh một kiến trúc sư tự do thu nhập bấp bênh nên không thể đủ tiền lo cho tổ ấm riêng, nhưng cũng không muốn về ở rể nhà vợ. Quá sung sướng vì hạnh phúc được làm vợ, tôi đồng ý ngay và khi về đến Hà Nội, đã rút sạch tài khoản để trao cho “chồng sắp cưới”.
Nhận tiền hôm trước, hôm sau anh bặt tin. Sợi dây nối kết duy nhất chỉ còn là chiếc điện thoại mà hàng ngày tôi vẫn gọi và nhắn tin cho anh. Tìm đến nơi anh nói anh ở trọ, tôi như lạc vào mê hồn trận của nhà thuê và không thể tìm nổi anh với một cái tên và vài dòng sơ lược về dáng hình.
Một tuần, hai tuần rồi đã gần 3 tháng trôi qua. Một lần dại trai đã khiến tôi mất tất cả, từ thanh danh, tiền bạc đến cả lòng tin vào cuộc sống, tình yêu. Người đàn ông đó không hề có tình yêu đối với tôi, anh ta chỉ đào mỏ và hưởng thụ sự chăm sóc, cung phụng của tôi dành cho anh ta. Đau nhưng tôi không dám hé răng với gia đình, bạn bè. Chỉ cười buồn khi có ai hỏi về “tình yêu” lớn mà tôi từng hân hoan, tự hào…