Con yêu à!
Cho phép mẹ được gọi con bằng hai từ trìu mến đầy yêu thương là “con yêu” nhé!
Đây là lần đầu tiên và sẽ là lần duy nhất mẹ chia sẻ tâm tư lên mạng xã hội. Dù mạng xã hội bây giờ rất tiện ích và cho con người ta có cơ hội để kể lể, than vãn và gửi tâm sự cho mọi người biết đến câu chuyện của mình, nhưng đó không phải thói quen của mẹ. Nếu lúc này, mẹ viết ra giấy, có lẽ tờ giấy sẽ ướt nhèm trước khi mẹ kịp hoàn thành bức thư này mất!
Hôm nay chu kỳ của mẹ đã trở lại bình thường sau hơn 2 tháng ra đi, để nhường chỗ cho 1 sinh linh bé nhỏ đang lớn lên trong bụng. Nhưng mẹ đã không làm tròn bổn phận của mình khi để mất con, hẳn con giận mẹ lắm phải không?
Chu kỳ quay lại, khiến mẹ nhớ con nhiều hơn. Mẹ đã nhốt mình trong nhà vệ sinh ở công ty cả tiếng đồng hồ để khóc, như cái ngày thứ 5, mùng 9 tháng 7 vừa qua. Mẹ đã cố gắng hết sức có thể để che giấu nỗi mất mát này với bạn bè thân thiết, và cả người đàn ông mà con mang nửa dòng máu đó! Nhưng khó quá con à, nhất là vào thời điểm này, khi người người đang tất bật chuẩn bị cho việc cúng rằm, sum vầy bên gia đình, tỏ lòng biết ơn với cha mẹ. Mùa Vu Lan, khiến mẹ nhớ con nhiều hơn và trách mình nhiều hơn.
Mất con là nỗi đau lớn nhất của bất cứ người mẹ nào, và mẹ đã để con ra đi khi con mới chỉ tròn vài tuần tuổi, thậm chí khi mẹ còn chưa kịp cảm nhận đầy đủ những giây phút thiêng liêng được cưu mang con trong mình. Mẹ vẫn nhớ như in cảm giác lần đầu tiên thử thai tại nhà, nhìn que thử thai nửa mong ngóng, nửa lo sợ. Mẹ lo sợ nhà người ta sẽ tìm đến mẹ, bắt mẹ bỏ con đi. Mẹ lo sợ mẹ sẽ có lúc yếu mềm mà nói ra hết cho người đàn ông đó nghe. Nhưng nỗi mong ngóng có con trong cuộc đời này lớn hơn sự sợ hãi, dù mẹ biết người đời sẽ nhìn mẹ bằng con mắt miệt thị ra sao. Nhưng mẹ chưa bao giờ hối hận vì con là quả ngọt của tình yêu giữa mẹ và người đàn ông đã là chồng của người ta đó.
Mẹ đã tưởng tượng ra bao điều tốt đẹp, một tương lai tươi sáng, một niềm hạnh phúc ngọt ngào không tả xiết khi mẹ có con mỗi ngày. Việc mẹ chuyển công tác vào Sài Gòn sẽ giúp hai mẹ con mình có cuộc sống dễ thở hơn. Và rồi, que thứ nhất, que thứ hai và đến que thứ ba đều báo hai vạch khiến niềm vui trong mẹ dâng trào đến nghẹn cổ. Mẹ đã khóc, khóc khi biết con đã hiện diện trong đời mẹ, dù điều ấy chưa chắc chắn cho đến khi mẹ đến phòng khám. Cuộc đời mẹ đã bước sang một trang mới, một trang có con là một phần không thể thiếu, dù mẹ biết sẽ có vô vàn khó khăn trong cuộc sống của hai mẹ con mình.
Mẹ bắt đầu viết lại cuốn nhật ký của đời mình, cuốn nhật ký mẹ đã cất giấu kỹ từ sau cái chết của một người bạn thân cách đây 5 năm. Con là nguồn cảm hứng, là nàng thơ để mẹ tiếp tục viết tiếp những trang nhật ký dang dở đó, con yêu à!
Ngày 9 tháng 7, con yêu đã bước vào cuộc sống của mẹ được hơn 3 tuần rồi đó!
Và đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng mẹ đã để con nghe vợ của người đàn ông đó nói những lời khiếm nhã, buộc mẹ phải ra khỏi cuộc đời của chồng người ta, dù cho mẹ chưa bao giờ đặt một ngón chân hay chạm một ngón tay vào cuộc sống của họ. Đây không phải lần đầu tiên người phụ nữ ấy liên lạc hay tìm gặp mẹ, dù cho bạn bè thân thiết của mẹ, bà ngoại con và cả người đàn ông đó đã khuyên mẹ không được đi gặp hay trả lời điện thoại, tin nhắn của người ấy. Mẹ mới chỉ gặp người đó một lần, và rồi từ chối gặp nhiều lần sau đó, nhưng mẹ vẫn không thôi đọc tin mỗi khi người ấy gửi.
Nhưng ngày hôm đó, người phụ nữ ấy đã đến tận công ty của mẹ. Gần 2 tiếng rưỡi, mẹ chỉ ngồi nghe người phụ nữ đó nói, mà mẹ chẳng biết mình vào đầu được bao nhiêu. Từng lời nói của người đó như lưỡi dao sắc cứa vào tim mẹ. Trái tim mẹ đau, đầu mẹ quay cuồng và mẹ cảm nhận được con cũng đau. Lý trí và trái tim mách bảo mẹ phải đứng lên đi vào văn phòng ngay, nhưng chân mẹ như bị chôn chặt tại đó. Những lời người phụ nữ ấy nói, sao khác với lần đầu tiên mẹ gặp người ta. Mẹ cảm nhận được có điều gì đó rất “không đúng” và đầy sợ hãi trong lời nói của người phụ nữ ấy. Mẹ biết người ta đang mất kiểm soát.
Đến khi đồng nghiệp gọi điện giục mẹ vào họp, mẹ mới chột dạ thoát ra khỏi cảm giác quay cuồng, mông lung. Nhưng sao trong cái nắng giữa trưa hơn 40 độ của Hà Nội, mẹ lại cảm thấy lạnh vô cùng, đến độ da gà mẹ nổi hết cả lên. Quán café nơi mẹ ngồi chỉ cách công ty mẹ có mấy chục bước chân, vậy mà mẹ đi không vững, phải vịn vào tường để hy vọng mình không ngã. Rồi cảm giác đó không buông tha mẹ trong lúc họp. Mẹ phải ra khỏi phòng sớm, vào nhà vệ sinh để tìm chút yên bình, tát nước lên mặt để mong mình sớm tỉnh ra, nhưng vô ích. Rồi mẹ cảm nhận được sự đau đớn nơi con nằm, và mẹ biết rằng con không ổn khi nhìn xuống thấy máu đang chảy.
Đó là một ngày không thể kinh khủng hơn với mẹ. Mẹ không biết phải làm sao đây, ngồi trong nhà vệ sinh đến nửa tiếng đồng hồ để cố hy vọng mọi chuyện sẽ ổn hơn. Và rồi mẹ không còn thấy đau nữa, nhưng cảm giác sợ hãi và bất an vẫn cứ bủa vây mẹ. Mẹ rời văn phòng sớm đi khám để biết chắc rằng con yêu sẽ không sao. Cám ơn ông trời khi con hoàn toàn ổn, nhưng bác sĩ đã cảnh báo mẹ về việc mất con nếu mẹ không cẩn thận và tiếp tục căng thẳng như thế này.
Mẹ đã cố, cố quên đi mọi cảm giác bất an, sợ hãi xuất hiện từ sau khi mẹ gặp người phụ nữ đó. Mẹ khiến mình bận rộn hơn với công việc, mẹ mua nhiều sách để đọc và vẽ tranh nhiều hơn để khỏa lấp cái thời gian trống rỗng. Nhưng rồi, một ngày mẹ đã để con tim yếu mềm của mình chiến thắng lý trí mạnh mẽ kia. Vài ngày hôm sau, người đàn ông đó đến công ty tìm mẹ. Mẹ không biết phải làm gì, chỉ biết chạy để trốn người ta. Mẹ biết việc mẹ chạy như vậy không tốt cho con, nhưng mẹ sợ người đàn ông kia sẽ giữ được mẹ. Mẹ cắm đầu chạy, vừa chạy vừa khóc nức nở như một đứa con nít khóc chạy trốn ông ba bị. Mẹ chạy quanh hồ gần công ty, không còn biết cảm giác xấu hổ là gì nữa khi ánh mặt của mọi người xung quanh đều hướng về mẹ và người đàn ông ấy. Mẹ cố chạy nhanh hết mức có thể, đến độ chân run lên, thi thoảng ngoái đầu lại để chắc chắn mình đã bỏ xa người ta. Khi không còn nhìn thấy người đàn ông ấy nữa, mẹ dừng chân nghỉ lại trên 1 chiếc ghế đá, nhưng rồi những câu chữ mà vợ người đàn ông đó nói với mẹ lại buộc mẹ phải đứng lên chạy tiếp. Mẹ không biết phải nấp vào đâu đây để trốn người ta. Rồi mẹ đi len lỏi vào con ngách nhỏ gần đó, đứng im, nhắm mắt và chỉ biết cầu mong người ta không thể tìm thấy mẹ. Nhưng rồi chưa đầy 5 phút sau, giọng nói ấy, hơi thở ấy lại ôm lấy mẹ. Mẹ chỉ biết khóc nấc lên thành tiếng…
Mẹ yêu người đàn ông đó, con à. Yêu từng khoảnh khắc bên người đó, từ khi mẹ và người đó còn là bạn. Yêu mỗi lần hẹn hò trong bóng đêm, nơi gọi là Ngã 5 ấy: mẹ đứng trên ban công nhìn người ta đứng dưới đường gần nhà. Người ta đứng đó mỗi đêm khuya khi nhà mẹ đã tắt điện đi ngủ, mà không biết mẹ cũng luôn đứng trên ban công trong bóng tối nhìn người ta. Yêu từng giọt nước mắt người đó khóc vì bất lực, vì không đủ ích kỷ để vứt bỏ những trách nhiệm kia. Yêu cả những tính xấu, những lúc người ta giận dữ mà mất kiểm soát, khiến mẹ phải kìm người đó lại. Mẹ chưa bao giờ có ý định cướp người đó, cũng chưa bao giờ yêu cầu người đó phải làm điều gì cho mẹ. Mẹ đã cố phớt lờ tình yêu người ấy dành cho mẹ, để coi người đó như một người bạn. Nhưng tình yêu luôn lái con người ta đi theo con đường nơi mà sự toan tính, sắp đặt của lý trí không thể nào can thiệp được. Và trong một chuyến đi người đó tặng mẹ nhân dịp sinh nhật, mẹ đã cho phép bản thân được sống đúng với trái tim mình chỉ trong 2 ngày ngắn ngủi thôi. Nhưng nào ngờ, trái ngọt của lần đầu tiên khi 2 con người yêu nhau, hòa vào nhau cả thể xác lẫn tâm hồn lại đến nhanh vậy. Người khác có thể coi con là trái đắng, nhưng riêng mẹ, con vẫn luôn là trái ngọt.
Ngày mẹ rời Hà Nội, người đàn ông ấy đã cố đuổi theo taxi của mẹ lên sân bay, dù người ta còn dở dang vô số việc. Không biết bao nhiêu lần, mẹ và người đàn ông đó khóc, khóc cho tình yêu muộn màng này, khóc cho những gì cả hai đang phải chịu đựng. Người đàn ông ấy khóc, đã khóc rất nhiều vì mẹ, con yêu à!
Nhưng rồi, mẹ đã để mất con. Mẹ để con rời xa mẹ trong những ngày ở Sài Gòn. Mẹ cảm nhận được những cơn đau dữ dội đến với tần suất dày hơn, đau hơn. Vào cái ngày Sài thành mưa như trút nước đó, con đã rời xa mẹ. Con có biết mẹ đau đến nhường nào không khi bác sĩ thông báo cái tin kinh khủng đó. Mẹ đã khóc, và rồi ngất đi ngay tại phòng khám. Không người thân, không bạn bè, không ai bên mẹ. Một mình phải tự vượt qua mọi thứ, đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần. Con đã từng xuất hiện trong những giấc mơ của mẹ, nhưng vì mẹ đã cố gắng thay đổi những giấc mơ đó, nên phải chăng mẹ phải trả giá cho những việc mẹ đã làm?
Để người đàn ông đó ra đi nằm trong sự lựa chọn của mẹ. Nhưng mẹ chưa bao giờ lựa chọn việc sẽ mất con. Mẹ không hối hận về những lựa chọn của mình, nhưng giờ đây mẹ phải hối hận về sự mất mát mà mẹ không hề chọn lựa.
Hà Nội đang mưa to lắm con à. Mưa to như cái ngày con rời xa mẹ, và như cái ngày mẹ quyết định chấm dứt với người đàn ông kia. Đôi khi mẹ tự hỏi con đã được tái sinh chưa? Có người từng nói với mẹ: “Khi em nhìn đồng hồ thấy 4 con số 1, 11 giờ 11 phút, là khi đó có người đang nhớ em đấy!”. Trưa nay, ngồi tại văn phòng, mẹ bất chợt nhận được cú điện thoại vào lúc 11 giờ 11 phút. Nhìn thấy 4 con số 1 trên màn hình, mẹ lại nhớ con da diết hơn. Mùa Vu Lan, thời gian con cái nhớ về cha mẹ, thì mẹ lại nhớ về con. Mẹ đã ước rằng nếu con đã đầu thai, con sẽ được cưu mang bởi 1 người phụ nữ tuyệt vời, và sẽ có được cuộc sống tốt đẹp, chứ không dở dang như trước. Một ngày nào đó, khi mẹ lại mang bầu, mẹ sẽ kể cho em trai/ gái của con nghe về con, rằng chúng đã có một người anh/ chị rất tuyệt dù chỉ sống được vài tuần tuổi.
Con yêu à, ở cái ngưỡng tuổi đang gần về đầu 3, mẹ đã trải qua nhiều nỗi đau và mất mát trong đời. Người bạn thân đến độ tri kỷ của mẹ đã qua đời vì ung thư, thậm chí chưa kịp nói lời từ biệt. Suốt 6 năm qua, mẹ sống bằng những hoài niệm đẹp đẽ. Dù biết rằng, cuộc sống là phải luôn tiến về phía trước, nhưng mẹ vẫn phải cất giấu những kỷ niệm ngọt ngào có, đau đớn có, mất mát có trong trái tim để sống cùng nó. Bởi nếu không, mẹ đã chẳng thể tồn tại được đến bây giờ.
Trong số những nỗi mất mát đó, con là sự mất mát lớn nhất của đời mẹ, cũng là sự ngọt ngào nhất mẹ có được cho đến giờ. Mẹ sẽ luôn mang con theo bên mình, như việc mẹ luôn nắm giữ những mất mát trong đời để dặn lòng phải sống tốt hơn, trân trọng những gì mẹ đang có nhiều hơn.
Luôn yêu con, thiên thần bé nhỏ!
Đêm Hà Nội mưa buồn. Mùa Vu Lan khiến mẹ nhớ con nhiều hơn…