Với nàng, chồng mình thật bình thường và xoàng xĩnh. Những yêu thương, chăm sóc của anh không thể nào lấp đầy được trái tim đàn bà trống trải, tham lam và tội nghiệp của nàng. Lúc nào anh cũng tất bật với công việc, với gia đình hai bên nội ngoại, với những hóa đơn tiền điện, tiền nước...
Vào ngày lễ Tình nhân anh sẽ mua cho nàng một đôi găng tay để nàng giữ ấm khi ra ngoài chứ không phải là một bông hồng kèm theo thanh sô cô la mà nàng mong đợi. Nhiều khi nàng thấy vô cùng bực mình vì sự thực tế của anh.
Nàng là đêm tối, nàng là rừng sâu... Ở nàng có bao nhiêu điều mà anh không bao giờ hiểu hết.Có nhiều khi nàng ngồi trong ngôi nhà của chính mình, sống giữa cuộc hôn nhân của chính mình mà cảm tưởng mình giống như người vợ già trong câu chuyện “Ông lão đánh cá và con cá vàng” – suốt đời phải ôm ấp cái máng lợn cũ rách.
Nàng không ít lần rùng mình mơ tưởng và khát khao vô cùng đến một “giấc mơ cá vàng” đẹp lung linh tựa như cổ tích… Và rồi một ngày, nàng cũng đắm chìm trong giấc mơ ấy thật.
Nàng ngoại tình theo đúng cái cách mà đàn bà thường ngoại tình, tức là sẵn sàng ném bỏ ngôi nhà cũ để đi xây đắp một ngôi nhà mơ ước mới, cũng đầy nhiệt tâm, cũng đầy hăm hở, cũng dâng hiến trọn vẹn như cái ngày xây ngôi nhà đầu tiên. Hệt như mụ vợ trong câu chuyện ngụ ngôn ngày xưa, nàng quyết tâm chối bỏ “cái máng lợn cũ rách” bao năm gắn bó với nàng, nàng chỉ còn biết đến những yêu thương sôi nổi với người đàn ông hiện tại.
Người đàn ông mới của nàng, tất nhiên, lại rất khác nàng.
Anh ta ngoại tình theo đúng cái cách mà đàn ông thường ngoại tình, tức là xây thêm một ngôi nhà mới be bé, xinh xinh và nhất quyết không bao giờ muốn phá bỏ ngôi nhà cũ đầy vững chắc. Anh sẵn sàng tặng nàng những buổi tối ngập tràn nến và hoa hồng, luôn thủ thỉ bên tai nàng những lời ngọt ngào say đắm, sẽ tặng nàng quần áo, túi xách, nước hoa hay bất cứ thứ gì nàng thích...
Khi chỉ có hai người ở bên nhau, nàng chỉ còn biết đắm chìm trong một tình yêu vô cùng nồng nhiệt, vô cùng cuồng say. Cả nàng, và có lẽ cả anh, đều hết mực tin tưởng rằng tình cảm họ dành cho nhau là rất thật, là không thể có chút nào giả dối.
Nhưng... sau đó, nhất định anh sẽ phải biến đi như chưa từng xuất hiện, nhất định anh sẽ phải tan biến như giấc mơ cá vàng trong câu chuyện cổ ngày nào, không còn một chút dấu vết để nàng bám víu... Nhất định là thế, không thể nào khác được, vì anh còn có một ngôi nhà vững chãi đang chờ anh về.
Vậy là sau những yêu thương nồng nàn, mãnh liệt, nàng biết dựa vào vai ai khi cần sẻ chia, nàng biết nắm lấy bàn tay ai khi mệt mỏi, nàng biết thổn thức với ai trong những đêm dài không ngủ được. Bỗng dưng, nàng thèm quá những yêu thương chăm sóc nhỏ nhặt, bình thường; thèm xỏ tay vào đôi gang tay ấm áp mà ngày xưa nàng vô cùng chán ghét... Và cuối cùng nàng giật mình thảng thốt: “Cái máng lợn cũ rách của đời mình, giờ này không biết có còn ở đó không?”.