Tình yêu mà, con người ta không thể kiểm soát được thứ tình cảm ấy, ngay cả khi biết rõ rằng, lấy anh tôi sẽ khổ mà vẫn muốn lao vào.
Tôi và anh đã vượt qua bao sóng gió, trải qua nhiều lần yêu rồi lại chia tay nhưng cuối cùng vẫn vững niềm tin. Và điều đó càng làm tôi tin, anh thật lòng yêu tôi và tôi tin vào định mệnh của hai đứa.
Tôi với anh quen nhau khi ở cùng xóm trọ, khi đó, thú thực là tôi đã từng có người yêu. Nhưng mối tình ấy với tôi không giống như tình yêu mà chỉ giống như một tình bạn tri kỉ. Người đàn ông yêu tôi cũng quan tâm tôi, lo cho tôi nhưng tính tình anh và tôi khác xa nhau một trời, một vực. Lúc nào người ấy cũng nhẹ nhàng, không nói năng gì, tôi bảo sao thì làm vậy, giống như anh là nô lệ của tôi dù tôi chẳng ghê gớm chút nào. Tôi bảo anh cười thì anh cười, tôi bảo anh đứng thì anh đứng, anh khóc thì anh khóc… Điều đó làm tôi cảm thấy, tình yêu giữa hai người thật tẻ nhạt.
Nhiều lần tôi chủ động chia tay nhưng vì tôi chưa có ai, vẫn cô độc nên vài lần anh lại đến nhà tôi chơi rồi chúng tôi lại hàn gắn. Phải dùng từ nào để nói về tình yêu này nhỉ, tôi cũng không hiểu nữa. Nhưng đúng là, nó chẳng giống tình yêu chút nào. Nó giống như hai người thiếu thốn tình cảm và tự tìm tới nhau để an ủi nhau.
Suốt thời gian dài, phải đến 4 năm, các bạn tin không, giữa tôi và anh chưa hề xảy ra chuyện gì, ngay cả khi anh đã qua đêm ở nhà tôi. Anh nằm bên cạnh tôi cũng chỉ như một khúc gỗ. Không phải tôi muốn anh làm chuyện gì đó nhưng sự lạnh lùng của anh càng khiến tôi lo ngại. Đó là nói về mối tình trước của tôi…
Cho tới khi người đàn ông ở cùng xóm trọ của tôi xuất hiện. Anh ban đầu cũng biết tôi có người yêu, cũng thường xuyên qua lại nhà tôi. Nhưng cách tôi và người yêu đối xử với nhau khiến anh cảm thấy lạ và tò mò. Anh hay hỏi tôi ‘hai bọn em có phải là người yêu của nhau thật không đấy, anh thấy chẳng giống chút nào’. Tôi cười và không nói gì. Chỉ sau này, khi anh rất quý tôi, chúng tôi thân thiết nhau, thi thoảng tôi còn nấu cơm mời hàng xóm, anh và tôi mới tâm sự. Anh hiểu hoàn cảnh của tôi.
Và không biết từ bao giờ, anh đã yêu tôi, người con gái có lẽ đang khát khao cháy bỏng có một người đàn ông hiểu mình, nâng niu mình…
Tôi và anh ngay sau đó yêu nhau, tôi nhận lời anh thì chia tay tình cũ. Nhưng cũng chính từ đó, những ngày sóng gió của tôi bắt đầu. Người cũ của tôi bây giờ lộ mặt, anh ta không phải là tay vừa. Biết tôi có người mới, anh ta cú lắm. Anh ta thường xuyên nhắn tin, gọi điện phá bĩnh tôi. Anh còn nói với người mới của tôi rằng ‘cô ấy là của tôi, tôi đã chơi nát rồi, anh đừng có động vào nữa rồi khổ cái thân, anh chỉ là kẻ hẫng tay trên cũng là kẻ ăn thừa mà thôi’.
Nghe những lời anh ta nói, tôi sốc vô cùng. Giữa tôi và anh chưa xảy ra chuyện gì, tôi cũng chưa từng quan hệ với anh, vậy tại sao anh lại bịa đặt ra chuyện hoang đường như thế. Anh còn bảo ‘yêu nhau 4 năm, ông nghĩ chúng tôi không làm gì sao, sao ông lại dại đi yêu người con gái đã có tình cũ những 4 năm mà tình cũ còn thường xuyên xuất hiện trước mặt ông?’. Những lời anh ta nói không phải là không có lý, tôi cũng tin là, thời nay, ít người yêu nhau 4 năm mà lại không xảy ra chuyện ‘ăn cơm trước kẻng’. Nhưng tôi kiên định với người yêu hiện tại rằng, tôi và anh ấy chẳng xảy ra chuyện gì. Thật may, anh không để tâm chuyện đó, anh vẫn nói, anh yêu tôi, nếu anh quan tâm chuyện đó thì không bao giờ chấp nhận tình yêu này khi chứng kiến chúng tôi ngày ngày bên nhau trước đó…
Tôi xúc động và càng yêu, tin tưởng anh hơn. Nhưng người cũ vẫn không ngừng gọi điện xúc phạm tôi, còn dọa nạt này kia, đến mức tôi phải đổi số điện thoại và chuyển nhà trọ.
Cuộc sống từ đó tạm ổn, tôi và anh nuôi mối tình mặn nồng, ngọt ngào. Nhưng điều cay đắng hơn là, ngày anh đưa tôi về ra mắt gia đình để tính chuyện cưới xin, tôi không ngờ, mình bị bố mẹ anh phản đối kịch liệt đến vậy. Cả nhà anh xúm vào nói tôi. Mẹ anh còn nói trước bữa ăn thế này, có phải tôi quá nhục không? “Bác thật lòng cám ơn cháu đã yêu con trai bác nhưng mà không thể có chuyện kết hôn ở đây cháu ạ. Vì cháu và con trai bác không hợp tuổi nhau, lấy nhau thì con bác khổ cả đời. Bác đã nói rõ với cháu ngày hôm nay là mong cháu và con bác duy trì tình bạn. Bác nói ra điều này trước mặt cả nhà là mong cháu hiểu, chẳng ai trong nhà này ủng hộ mối quan hệ của cháu và thằng T. Nếu cháu và nó miễn cưỡng cưới nhau thì coi như bác mất con, vì bác sẽ không bao giờ nhìn mặt con trai bác. Cháu cũng sẽ không bao giờ được bước chân vào cái nhà này dù chỉ một phút”.
Chuyện như phim, ở đời tôi cũng chưa từng nghĩ đến lại có người mẹ chồng tương lai độc đoán, dám nói ra những điều đó ngay trong lần đầu con dâu tương lai về ra mắt. Anh ngồi đứng hình, không nói được câu nào. Mặt anh méo xệch, anh cảm thấy xấu hổ vì mẹ anh hay anh thương tôi. Bữa đó, tôi không nói gì, cũng không khóc dù nước mắt đã nghẹn ứ cổ họng.
Mẹ anh càng làm tôi uất ức thì tôi lại càng quyết tâm cưới được anh. Tôi không cam tâm để mẹ anh sỉ nhục và không muốn bỏ cuộc ở đó. Tôi càng yêu anh nhiều hơn, chăm sóc anh, dùng mọi lời lẽ ngon ngọt và cách để níu chân anh. Thật may là anh cũng yêu tôi lắm, anh hứa sẽ thuyết phục. Tôi muốn xem, mẹ anh sẽ làm gì khi anh cứ cố tình lấy tôi…
Biết rằng không được mẹ anh chấp nhận, chúng tôi tự tổ chức đám cưới, cũng đăng kí kết hôn. Tôi phải làm như vậy để ràng buộc anh chứ không thể chỉ sống chung trên danh nghĩa, sau này anh muốn bỏ tôi thì bỏ được. Tôi còn có bầu với anh, thế nên, anh lập tức phải cưới tôi. Bố mẹ tôi cũng buồn nhưng vì con gái quyết tâm, họ đành nhận lời. Đám cưới chỉ có một người bác họ của nhà trai đại diện, người này không ghét bỏ tôi nhưng tôi không cảm thấy tổn thương gì, tôi nói dối là nhà anh ở nước ngoài, không về dự được, vậy là hàng xóm không ai biết…
Lấy anh, tôi chắc chắn sẽ không được ai thừa nhận, sẽ khổ cả đời hoặc là sung sướng, không biết được. Nhưng cái khổ thì hiển hiện trước mắt rồi. Tôi buồn lắm nhưng cũng vui vì anh đã yêu và quyết tâm vì tôi. Còn chuyện sau này, tôi không cần bàn nhiều, sướng khổ tôi đành chịu. Chỉ khổ là, đời người con gái không được nhà chồng công nhận lại còn bị nhà người ta chê bai, hận thù vì cướp mất con trai của họ.
Con tôi đang lớn dần trong bụng, không biết rồi sau này khi cháu sinh ra, có được ông bà nội thừa nhận hay không, hay lại coi như kẻ thù địch. Thôi thì biết rõ thiệt thòi, khổ sở mà còn lao vào, tôi sẽ chấp nhận và bước tới cùng. Tôi thật tình không thể quên được nỗi hận mà mẹ anh để lại cho tôi ngay trong ngày đầu về ra mắt. Tôi phải làm thế này, một phần vì yêu anh, một phần vì tôi muốn trả thù, thật sự là như vậy đấy…