Tôi năm nay 25 tuổi, đang công tác tại một ngân hàng lớn. Công việc, thu nhập tương đối ổn định và tôi chuẩn bị kết hôn. Chồng tương lai của tôi hơn 3 tuổi. Anh với tôi quen nhau được 4 năm, và 4 năm ấy tất nhiên cũng như bao đôi tình nhân trẻ khác, yêu thương rồi giận hờn, nhưng tất cả chỉ là vu vơ, chúng tôi chẳng ai giận nhau lâu cả.
Anh là người dễ tính, sống hòa đồng, có lẽ thế mà ai cũng quý mến anh, cho rằng tôi với anh hợp nhau như thế thì cuộc sống hôn nhân sau này sẽ tốt hơn. Nhưng anh hiện tại 28 tuổi, không nghề nghiệp, không tiến thủ, và sở thích là chơi game. Tôi cũng như gia đình khuyên nhủ anh rất nhiều nhưng mọi thứ đâu lại vào đấy, anh bảo tôi cứ chăm chỉ làm kiếm tiền nuôi anh là ổn. Tôi với anh vì thế mà xa cách nhau hơn, ít tâm sự, tình yêu thiếu lửa.
Cứ thế, trong tôi lâu lâu lại nhen nhóm một suy nghĩ sẽ chẳng thể đến với anh. Môi trường làm việc của tôi có rất nhiều người đàn ông tốt, thành đạt và trẻ tuổi như tôi, nhưng tôi không tìm thấy sự đồng cảm và quan trọng là cảm xúc yêu đương trong họ. Tôi yêu anh, thực sự mà nói là như vậy, tôi nghĩ mình chấp nhận được điều như thế. Nhưng mọi thứ ở trên đời này không như tôi nghĩ.
Cũng trong thời gian quen anh, tôi thường xuyên về nhà anh chơi. Mối quan hệ với gia đình anh rất tốt, bố mẹ anh rất quý tôi, anh có một chị gái và một người em trai. Tất cả đều hòa hợp, nhưng trớ trêu, người em trai ấy lại có tình cảm với tôi, tôi không hiểu là anh ấy mến tôi vì điểm gì, đó cũng là một người thanh niên trẻ, thành đạt và đã có gia đình. Anh ấy có tất cả, vợ đẹp, con xinh, vật chất đầy đủ, là niềm mơ ước của nhiều người.
Có lẽ vì tôi cũng luôn khát khao người chồng mình cố gắng hoàn thiện bản thân như anh ấy nên đã thần tượng quá thì phải. Ban đầu, tôi tuyệt đối tránh gặp anh, nhưng sau vì nhiều lý do khách quan mà chúng tôi thường chạm mặt nhau. Ánh mắt, lời nói của anh làm tôi cứ run và cái cảm giác có cảm tình bắt đầu len lỏi trong tôi. Tôi nghĩ đến anh nhiều hơn chồng sắp cưới, khát khao yêu đương nguội lạnh ở người yêu ít dần nên tôi như kẻ ngu dại.
Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ có tình cảm với người có gia đình, ở đây lại là em trai chồng sắp cưới, thế mà lý trí của tôi đã lu mờ, tôi ngã vào lòng anh ấy một cách tự nguyện nhất. Sau lần ấy, tôi bứt rứt, cảm giác tội lỗi luôn đè lên tâm trí. Đối diện với chồng sắp cưới, đối diện với chính mình mà tôi thấy mình thật đê tiện. Tôi tự sỉ vả mình rất nhiều, nhưng tại sao trong con người tôi cứ hiện hữu hai con người ấy, một người tôi yêu, và một người cho tôi cảm giác được yêu? Mọi thứ cứ như thế diễn ra.
Bây giờ, tôi cũng không sẵn sàng, nhưng gia đình anh muốn chúng tôi kết hôn, sớm ổn định, có gia đình thì anh mới lo tu chí làm ăn. Tôi yêu anh, nhưng tội lỗi cứ đè nặng khiến tôi không biết phải làm sao. Tôi tự hỏi mãi, với những gì mình có, tại sao một phút chốc tôi lại yếu lòng và đánh mất mình như thế .
Các anh chị đi trước hãy thẳng thắn đưa ra lời khuyên giúp tôi nên giải quyết thế nào. Tôi cũng có ý nghĩ không tổ chức đám cưới này và lặng lẽ ra đi, nhưng quyết tâm và sự tiếc nuối còn níu giữ tôi lại. Cảm ơn mọi người đã nghe tâm sự của tôi.