Vợ chồng tôi kết hôn được hơn 1 năm. Chồng tôi là lính biên phòng nên thường không ở nhà, nhưng anh luôn gọi điện hỏi thăm và quan tâm vợ. Chính vì vậy mà tôi luôn có cảm giác chồng đang ở bên cạnh.
Ở chỗ làm, nhiều chị thường hay kể xấu chồng. Chẳng bù cho chồng tôi lâu lâu mới về nhà, háo hức vồ vập như lúc mới cưới. Mọi người cười nhạo, cho tôi là kẻ hoang tưởng: “Chồng của em mới là đối tượng có nguy cơ sa ngã nhiều nhất đó. Thử nghĩ đi, sĩ quan đẹp trai lại giữ chức đồn phó. Mấy con nhỏ buôn lậu qua biên giới toàn những đứa cỡ Á hậu trở lên. Chỉ cần chồng em nháy mắt một cái là các em ấy sẵn sàng "chiều" ngay”.
Dù rất tin chồng nhưng nghe những lời bàn tán ấy, tôi cũng thấy lo lắng. Rồi đầu năm nay, chồng tôi được điều về trường huấn luyện tân binh ở gần nhà hơn. Tuy vậy, số lần và thời gian anh về thăm tôi không thay đổi mà có phần hạn chế hơn. Chồng tôi nói là làm tiểu đoàn trưởng huấn luyện, công việc vất vả hơn trên đồn. Nếu quản lý không chặt chẽ, không gương mẫu nhỡ xảy ra chuyện gì chỉ có nước về nấu cơm cho vợ.
Tôi hoang mang khi thấy hộp băng vệ sinh trong ba lô của chồng (Ảnh minh họa)
Lúc đó, tôi chỉ biết thủ thỉ với chồng: “Về đi! Về em nuôi. Chỉ cần đêm nào em cũng được ôm anh ngủ”. Nói cho vui vậy, chứ tôi muốn chồng mình tiến bộ, công tác tốt.
Một hôm, chồng tôi bất ngờ về nhà mà không báo trước. Tôi hạnh phúc ôm chồng trong niềm hạnh phúc. Hôm đó, dù thời gian ở nhà của anh không được nhiều nhưng tôi vẫn cố gắng nấu những món ăn chồng thích. Đây cũng là khoảng thời gian để chúng tôi hâm nóng tình cảm vợ chồng.
Trước khi chồng lên đường trở về đơn vị, tôi sửa soạn quần áo và cho một ít kẹo bánh vào ba lô. Nhưng đập vào mắt tôi là những hộp băng vệ sinh ở đáy ba lô của chồng. Rất nhiều câu hỏi nảy ra trong đầu tôi: "Anh mua băng vệ sinh làm gì? Chẳng lẽ làm quà cho một cô nào đó?". Dù rất khó chịu nhưng tôi vẫn cố gắng nín nhịn vì chưa có bằng chứng rõ ràng. Nhìn bóng chồng khuất dần mà lòng tôi rối như tơ vò.
Tôi cố nuốt cơn ghen vào lòng vì vẫn còn tin yêu chồng. Nhưng nghĩ mãi, tôi cũng không giải thích nổi hành động kỳ quặc của anh. Từ đó, tôi không tập trung vào công việc được nữa. Tôi cũng chẳng bận tâm đến việc ăn uống, nửa đêm thường bị đánh thức bởi những giấc mơ kỳ quặc. Không biết phải làm sao, tôi sang nhà mẹ đẻ. Nhìn thấy tôi, mẹ đã nhận ra sự bất thường:
- "Con có gì lo lắng à?"
- "Không đâu mẹ!"
- "Thôi đi cô! Nhìn vẻ mặt của cô là tôi biết liền."
- "Con sợ chồng con có bồ, mẹ ơi!"
- "Sao? Thằng đó mà có bồ?"
- "Dạ… chưa! Con lo xa vậy."
- "Chồng con là người tốt. Đừng có nghi ngờ lung tung, thêm bệnh vào người. Mà nếu có, cũng phải tìm hiểu cho rõ ngọn nguồn, đừng ghen tuông lung tung.".
Tôi nghe mẹ, nhưng lòng vẫn bồn chồn, lo lắng. Từ ngày nghi ngờ chồng có "phòng nhì" bên ngoài, tôi để ý mọi nhất cử nhất động của anh. Tôi cảnh giác từng ánh mắt, giọng nói của anh mỗi khi có điện thoại nhưng không phát hiện được gì. Một thời gian sau, chồng tôi về nhà được một ngày xong lại phải đi bồi dưỡng nghiệp vụ 2 tháng. Thấy anh gầy và đen hơn, tôi thấy thương vô cùng.
Một hôm cuối tuần, tôi ở nhà thu dọn nhà cửa. Thấy bóng áo xanh đằng sau cánh cổng, tôi tưởng là chồng mình nhưng không phải. Hóa ra đó là cậu lính liên lạc của đơn vị chồng tôi.
Cậu lính trẻ cười tươi nói: “Sắp có đợt huấn luyện mới chị ạ. Chờ thủ trưởng đi học về là khai giảng thôi. Bữa nay em đi đón chồng chị khi kết thúc buổi bồi dưỡng nghiệp vụ. Nhân tiện ghé qua nhà gửi chị mấy món quà của anh em ở đồn biên phòng tặng”.
Một lúc sau, cậu lính ấp úng nhờ tôi mua đồ hộ vì ngại. Tôi hỏi đồ gì thì cậu ta nói là băng vệ sinh. Tôi vô cùng ngỡ ngàng trước lời nhờ vả này.
Sau sự việc lần này, tôi thấy yêu và tin tưởng chồng hơn (Ảnh minh họa)
Thấy tôi ngơ ngác, cậu lính phải giải thích cặn kẽ. Rằng mỗi khi phải mang giày đi hành quân, họ sẽ bọc một miếng băng phía trong mũi giày. Mồ hôi chân ra sẽ được hút khô, lại giữ êm cho đầu ngón chân không bị đau nhức. Không biết sáng kiến này của ai nhưng mỗi đợt tuyển tân binh, lính tráng lại rỉ tai nhau chiêu này.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, bảo cậu lính cứ đi đón chồng tôi, khi nào quay lại tôi sẽ mua giúp. Qua sự việc này, tôi cũng tin yêu chồng hơn. Đây cũng là một kỷ niệm đáng nhớ trong cuộc sống vợ chồng mà tôi khó có thể quên được.