Tôi chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ rơi vào hoàn cảnh này...Yêu rất nhiều nhưng mối tình ấy không thể dẫn đến đâu, nỗi buồn và những giọt nước mắt rơi vì nuối tiếc và rất đau xót...Mong chị hãy cho tôi một lời khuyên để thoát ra khỏi nỗi khổ tâm này.
Tôi là một cô gái mới đi làm được hơn một năm. Vào cơ quan tôi gặp anh đầu tiên. Anh là Giám đốc, nhưng phong cách lãnh đạo rất gần gũi, trẻ trung. Anh hướng dẫn và bảo ban tôi rất nhiều, luôn tạo cho tôi động lực làm việc. Cách nói chuyện, tư duy và làm việc của anh rất logic, cho thấy sự thông minh và tài giỏi của anh khiến tôi rất ngưỡng mộ. Mặc dù khi đó tôi đã có bạn trai, nhưng trong tôi luôn dành cho anh 1 sự quan tâm đặc biệt, âm thầm và ước sao có một người tuyệt vời như anh yêu mình.
Thời gian trôi qua, tôi trục trặc với bạn trai và chúng tôi chia tay. Tôi đã tâm sự với anh và khóc trước mặt anh nữa. Anh như một người anh trai khuyên tôi nên quên đi nỗi buồn, và mở lòng để tìm cho mình người mới, cơ hội mới. Hàng ngày tôi lại càng muốn được nói chuyện với anh hơn, ở lại làm muộn hơn với anh để đỡ cảm giác cô đơn khi chỉ có một mình.
Rồi tình cảm của tôi và anh cứ âm ỉ như ngọn lửa đang nhen nhóm từng ngày. Đến một dịp cả cơ quan đi chơi xa, tôi và anh có không gian riêng để tâm sự, thì anh thổ lộ...anh đã yêu tôi. Lúc ấy trong lòng tôi như vỡ òa vì hạnh phúc, vì nghẹn ngào ...người yêu lý tưởng trong trái tim tôi đã nói yêu tôi và dành cho tôi sự quan tâm sâu sắc.
Nhưng cùng là lúc tôi thấy tiếc nuối và xót xa cho cuộc đời mình. Vì, trớ trêu rằng, anh đã có gia đình rồi. Anh hơn tôi 8 tuổi và đã lấy vợ được 3 năm. Chị ấy xinh đẹp, tài giỏi nhưng sống hơi trầm tính, ít nói và ít quan tâm đến anh ấy. Anh chị đã có một đứa con rất ngoan. Cả hai bên gia đình đều môn đăng hộ đối.
Tôi chẳng mong ước gì, về tương lai xa với anh....Tôi biết mình thật tệ khi lấy đi của chị ấy tình cảm của anh. Thật đáng trách khi khiến anh ấy trở thành người đàn ông "ngoại tình" - điều mà chưa bao giờ anh ấy nghĩ tới.
Hai chúng tôi, như hai con người khát nước trên sa mạc, cứ gặp nhau là lao vào nhau thèm muốn những nụ hôn nồng cháy. (Tôi biết điểm dừng nên không để chuyện quá giới hạn - chuyện ấy - xảy ra, chỉ đơn giản là những nụ hôn và những chiếc ôm thật lâu và mọi lúc khi có không gian).
Nhưng những lúc một mình, tôi lại đối diện với lương tâm mình. Tôi phải trả anh về với gia đình của mình, phải chôn sâu tình yêu của mình. Tôi sẽ chẳng bao giờ có anh trong đời, người đàn ông tôi yêu nhất chẳng bao giờ thuộc về tôi..Hàng ngày đến cơ quan gặp anh, lại gặp ánh mắt trìu mến của anh, lại chỉ muốn ôm anh và ngả vào vai anh mà cảm nhận hơi ấm. Tôi ích kỷ và dại khờ quá. Anh và tôi đều bảo nhau, hai đứa đều là những con người rất lý trí, mà sao trong chuyện tình cảm, lại như hai người mù lòa vậy, biết không nên mà vẫn làm...vẫn yêu...
Tôi cũng biết mình cần phải lấy chồng để quên anh đi và mọi chuyện trở lại như xưa ấy. Cũng có 1 người đàn ông khá tốt, thành đạt đang dành tình cảm cho tôi, nhưng vì quá yêu anh nên tôi chưa muốn nghĩ tới ai khác. Tôi thấy mình đang đứng giữa dòng sông, càng đi càng lún sâu xuống cát mà không thể tự mình bước chân lên được. Tôi phải làm gì đây, tương lai của tôi và anh nên như thế nào để tốt nhất đây? Mong chị hãy cho tôi một lời khuyên. Cảm ơn chị nhiều lắm! (Bạn đọc)
Trả lời:
Bạn thân mến! Cảm ơn bạn đã gửi những tâm sự của mình về cho chuyên mục. Qua thư, tôi hiểu rằng giờ đây bạn đang vướng vào tình yêu với một người đàn ông có vợ. Và trớ trêu thay, tình cảm ấy lại chân thành.
Quả thực, đọc những lời chia sẻ của bạn, tôi không có cảm giác như bao lần đọc về những cuộc tình vụng trộm ngoài vợ ngoài chồng khác. Thật khó để quy kết bạn, để trách cứ bạn là người tội lỗi khi yêu người có gia đình. Trong cuộc sống, có những tình cảm rất khó để cắt nghĩa, những tình yêu dù lí trí biết là không thể nhưng vẫn chẳng ngăn nổi con tim. Có lẽ đó là điều khiến người ta luôn coi tình yêu là một sự bí ẩn.
Điều đáng khâm phục và trân trọng ở bạn, đó là mặc dù bị hấp dẫn, bị cuốn hút vào anh ấy nhưng bạn vẫn giữ những ranh giới mà không được phép vượt qua. Không thể kết tội tình yêu ấy là sai lầm nhưng cuộc sống luôn có những quy luật của riêng nó mà chúng ta dù muốn hay không vẫn phải tuân theo. Bạn cần hiểu rằng cuộc đời luôn phải tôn trọng vị trí của mỗi người. Và vì thế, bạn buộc phải chấp nhận vì bạn là người đến sau.
Bạn tự biết rằng vợ anh ấy là một người tuyệt vời, giỏi giang chỉ có điều hơi trầm tính nên có chút khoảng cách với chồng. Bạn cũng biết gia đình họ hạnh phúc vậy thì có nên hay không khi để tổ ấm đó tan vỡ? Hãy để cho tình cảm giữa bạn và anh ấy là một giấc mơ đẹp nhưng ở đời người ta phải sống với thực tại chứ không phải là bay bổng trong những giấc mơ.
Bạn nên rời xa anh ấy trước khi mọi chuyện trở nên vượt quá tầm kiểm soát. Điều khó khăn cho bạn là hai người làm cùng công ty, việc phải chạm mặt nhau là không thể tránh khỏi. Chuyển nơi làm việc là cách tốt nhất để bạn có thể chấm dứt hoàn toàn tình cảm với người ấy. Nhưng nếu điều đó chưa thể tiến hành ngay được, thời gian đầu để quên anh ấy, bạn hãy thử xin nghỉ phép một thời gian, đi du lịch thật xa, cắt không liên lạc với anh ấy để tình cảm ấy không ám ảnh bạn. Khi trở về, trong quá trình làm việc, bạn nên hạn chế có những tiếp xúc riêng tư để khơi gợi trong hai người tình cảm cũ.
Ngoài ra, để không nhớ về người ấy, bạn nên cùng bạn bè đi chơi những lúc rảnh rỗi. Việc đó giúp bạn không có thời gian để buồn để nhớ, nó cũng khiến bạn có thêm cơ hội để tiếp xúc với những người mới mà biết đâu nhờ đó bạn có thể tìm thấy tình yêu. Bạn không nên vội vàng chấp nhận yêu hay lấy một người khác để quên anh ấy thật nhanh. Nó sẽ thực sự tạo ra bi kịch cho cả hai người. Hãy để cho con tim mình lại lành, khi bạn thực sự bình tâm trở lại hãy nghĩ tới chuyện đó.
Chúc bạn mạnh khỏe và chóng bình tâm trở lại!