Mặc dù, em đã lên đây đọc nhiều tâm sự, chia sẻ của nhiều anh chị nhưng chưa một lần nào dám đưa ra ý kiến gì cả. Chắc có lẽ tại tính em thiếu quyết đoán hay lưỡng lự, em không biết gì nên không thể khuyên ai được.
Đặc biệt mấy ngày qua, đọc những tâm sự và chia sẻ, tranh luận của các bạn độc giả về vấn đề gái thành phố, nhà có điều kiện có nên chọn lấy trai nghèo mà em trào nước mắt. Vì thực sự em cũng đang rơi vào hoàn cảnh này. Dù đang rất mệt mỏi nhưng em vẫn đang "cố đấm ăn xôi" đây ạ.
Bây giờ em đang khổ sở suy nghĩ, dằn vặt bản thân mình nhiều lắm. Em cảm thấy rất bế tắc và chán nản. Em rất mong nhận được lời khuyên chân thành từ các anh, chị.
Từ trước, em không bao giờ tin có tình yêu sét đánh cả. Nhưng bây giờ thì em hoàn toàn tin vào nó rồi. Cách đây 2 năm, trong một lần gặp mặt tình cờ, em đã gặp anh H - người yêu của em bây giờ. Và từ đó, anh đã bị tiếng sét ái tình đánh trúng rồi điên cuồng theo đuổi em.
Anh luôn theo dõi xem hàng ngày em đi học lúc mấy giờ, mặc áo màu gì, khi nào ăn cơm. Còn chuyện gặp gỡ bạn bè thì anh nắm như trong lòng bàn tay. Thật sự, em cảm thấy khủng bố kinh khủng. Ra đường lúc nào em cũng phải có bạn đi cùng nhưng được một thời gian thì bạn em sợ quá nên để mặc em tự xử luôn.
Rồi em lấy hết can đảm làm một trận ra trò cho anh từ bỏ, nhưng không ngờ anh nhờ bạn đến nói với em: "Chỉ cần có một đứa con trai nào đến gần em thì đừng mong nó có đường thoát". Lúc này trong lòng em chỉ có sự chán ghét đối với anh mà thôi.
Tuy anh có nhiều hành vi côn đồ như vậy nhưng anh vẫn còn một chút quân tử khi không có hành động nào lỗ mãng với em. Em thiệt cảm ơn trời phật hết biết.
Thời gian trôi qua, dù có đi tới đâu em cũng không thể nào thoát nổi anh được. Bạn bè anh như một mạng lưới xã hội đen vậy. Cứ thế mãi, rồi em mặc anh luôn. Anh muốn đi theo, em cũng mặc kệ. Từ đó anh không còn khủng bố như trước nữa mà hàng ngày anh luôn dịu dàng chăm sóc, lo lắng và quan tâm em.
Mặc dù em bận đi học còn anh thì đi làm nhưng ngày nào anh cũng đứng chờ để lôi em đi đâu đó. Dần dần tình cảm chân thành cộng với anh cũng không để ai bén mảng gần em nên cuối cùng em đã nhận lời yêu anh sau hơn một năm anh kiên trì theo đuổi.
Nhưng em biết em không yêu anh. Song không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lúc đó em lại nhận lời nữa. Nếu tình yêu chỉ có thế này thì đời vẫn còn dễ dãi với em quá. Mọi chuyện chỉ thật sự bắt đầu khi anh dẫn em về nhà giới thiệu.
Trước đây vì chán ghét anh nên em không tìm hiểu kĩ. Nhưng hôm em về nhà anh ra mắt, hôm đó thật quá sức tưởng tượng của em. Nhà anh khá xa, cách thành phố gần 3 tiếng đi xe. Căn nhà của anh nằm cô độc trong lùm cây cối và phải đi qua con đường ngoằn nghèo đất đỏ mới tới nơi.
Nhà anh thật sự quá nghèo, em không biết diễn tả sao cho hết... Sau này em mới biết do bố anh mất sớm nên học hết cấp hai anh phải nghỉ học để phụ giúp gia đình. Dạo gần đây, từ Tết tới nay, cứ mỗi lần em xuống nhà anh chơi thì cứ hơn 10 phút lại có người tới đòi nợ.
Anh có 2 người em thì một người lấy vợ sớm không làm gì cả và mới sinh thêm đứa cháu thứ 2. Em gái anh cũng lấy chồng sớm. Một mình anh đi làm lo cho mẹ, gia đình em trai từ A tới Z. Đứa em gái cũng không vừa suốt ngày về nhà đòi hỏi.
Điều buồn cười hơn là đứa em dâu chưa khi nào phụ giúp mẹ chồng nấu nướng, dọn dẹp dù vẫn ăn cơm chung mà mẹ chồng vẫn vui vẻ như thường.
Nhiều lần em lựa lời nhắc nhở anh về gia đình anh thì anh gạt phắt đi. Anh không bao giờ nổi cáu với em nhưng chỉ cần góp ý về gia đình thôi là anh tức giận. Nhìn một mình anh bươn chải như thế em cũng đau lòng lắm nhưng em chỉ là sinh viên không giúp gì nhiều cho anh.
Em có bao nhiêu vòng vàng, tiền bố mẹ cho đều đã đưa anh hết rồi. Nhiều lúc không còn đồng nào trong người, em ngồi gặm mì tôm mà thấy ứa nước mắt.
Em thử dẫn anh một lần về nhà với tư cách là bạn bè nhưng đó là một sai lầm. Từ ngày hôm đó hết ba mẹ, anh, chị rồi họ hàng lôi em ra khuyên can không được gặp gỡ anh nữa, vì họ biết từ trước đến giờ anh là người con trai duy nhất em dẫn về nhà nên rất khả nghi.
Họ chỉ mới nhìn thấy anh đã phản đối như vậy. Nếu như biết thêm gia cảnh chắc dám ba mẹ em nhốt em lại khỏi cần đi học nữa. Gia đình em rất trọng hình thức, bởi vì có địa vị tương đối nên luôn đặt môn đăng hộ đối lên hàng đầu.
Đã nhiều lần muốn chia tay với anh nhưng em lại không đành lòng bởi vì anh không có lỗi gì cả. Anh đối với em rất tốt, em tin chắc ngoài anh ra sẽ không có ai yêu em nhiều như thế.
Anh nói, cuộc đời anh khổ cực nhiều rồi, không có gì anh không vượt qua được, chỉ có mất em thì anh sẽ không sống nổi. Cứ mỗi lần em giận anh, anh lại bỏ ăn, đi ra đường như người thất thần, lại bị té, bị tông xe tổn hại đến sức khỏe.
Hằng ngày em không thể nào ngủ ngon được, em bị ám ảnh bởi cảnh người ta đổ ào tới đòi nợ, mấy đứa em không làm ăn gì suốt ngày đòi hỏi, gương mặt anh khổ sở lo lắng, gia đình em ra sức ngăn cản. Bây giờ sắp đến ngày em ra trường rồi, anh muốn cưới em nhưng gia đình em dần đã quên lãng anh vì lâu nay em luôn giấu kín, chắc chắn kết quả ai cũng biết.
Ba mẹ muốn em tiếp tục đi học cao hơn, em cũng rất muốn được đi học. Nếu em bỏ anh, em nghĩ mình là đứa con gái không ra gì, chê bạn trai nghèo đi tìm người giàu có hơn, sống thực dụng.
Mấy ngày nay lòng em rối bời, em thật sự "Bỏ thì thương, vương thì tội". Nhưng có ai hiểu được em thật sự quá mệt mỏi rồi, em không còn đủ sức để tiếp tục quen anh nữa.
Nhiều lúc em ước giá như ngoài tình yêu ra, anh còn có một thứ nào khác nữa thôi để gia đình em chấp nhận anh. Hay giá như gia đình em không quá khắt khe thì chúng em đã không phải khổ sở như lúc này.