Nực cười lắm phải không? Hoặc là ngờ nghệch hoặc là ngu ngốc? Tôi tin mọi người sẽ nghĩ về tôi như vậy. Tôi cũng không dám dùng từ gì để diễn ra về mình lúc này. Tôi đã phản bội chồng để nhận về nụ hôn, cái nắm tay, ánh nhìn trìu mến… Dù thế, tôi vẫn là một người đàn bà cắm sừng lên đầu chồng. Tất nhiên, điều đó chẳng thể nào chối cãi được nữa. Tôi không biết mình có thể quay về con đường nơi mà tôi đã đi hay không. Nhưng giờ đây tôi vẫn muốn phiêu, vẫn muốn chạy theo cái cảm giác ngọt lịm của nụ hôn và sự ấm nóng từ bàn tay che chở của người tình. Tôi chỉ cần thế thôi, chỉ cần thế mà tôi đã ngoại tình…
Thời đại này người ta ngoại tình thiếu gì? Ngoại tình vì thèm tiền, ngoại tình thì thích sex, ngoại tình vì mốt… Có trăm ngàn lí do để người ta yêu chồng thì cũng có ngần ấy lí do để người ta chán chồng và yêu người tình. Cũng có người che giấu, cũng có người công khai, cũng có người thấy tội lỗi và đương nhiên cũng có người thấy… vô tư… Nhưng dù ngoại tình vì lí do gì, dù mang một cảm xúc ra sao thì tất cả những người đàn bà ngoại tình cũng đều bị lên án, bị nói là người đã cắm sừng lên đầu chồng. Và tôi cũng không phải là ngoại lệ. Vì thế mà tôi không bao biện cho lỗi lầm của mình.
Đã từng có thời tôi yêu ngây dại, từng có thời tôi không bao giờ nghĩ mình sẽ yêu, sẽ nắm tay, sẽ hôn một ai khác ngoài anh – chồng tôi bây giờ. Cái thủa tình yêu hừng hực cháy trong lòng thường hay cho người ta những mộng tưởng như vậy. Nhưng rồi mọi thứ đã thay đổi kể từ khi tôi và anh gọi nhau bằng vợ, bằng chồng.
Tôi những tưởng khi người ta đặt bút kí lên tờ giấy kết hôn, chính thức gọi nhau vợ chồng thì tình yêu sẽ vì thế mà nhiều lên vì điều đó thiêng liêng lắm. Nhưng anh – chồng tôi đã không như vậy. Ngày yêu anh ngọt ngào bao nhiêu thì khi cưới xong anh trở nên lạnh lùng, vô cảm bấy nhiêu. Chồng tôi sống như một người đàn ông hiện hữu trong nhà để ăn, để lên giường, để ngủ. Không còn những ngày đi chơi, không còn những khoảnh khắc vợ chồng dành cho nhau… Anh gọi những điều đó “dở hơi, rảnh rỗi quá đáng”.
Tôi còn nhớ, buổi sáng hôm ấy, khi anh chuẩn bị ra khỏi cửa đi làm, tôi ghé lại gần chồng muốn đặt lên môi anh một nụ hôn chào tạm biệt thì anh quay ngoắt đi “Rách việc”. Tôi đã đứng chết chân ở đó dù chồng đã đóng cảnh cửa lại và đi làm. Đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy mình bị bị ngợp và sốc vì anh. Tôi không phải là người lãng mạn thái quá, hay đòi hỏi ở anh những điều quá quắt. Cái tôi cần chỉ là những khoảnh khắc vợ chồng dành cho nhau, sự quan tâm và đôi khi là một vài điều nhỏ nhặt nhưng chồng tôi không bao giờ làm được.
Đi cùng nhau sang đường, anh phăm phăm bước một mình. Để rồi khi ngoảnh lại, tôi vẫn đứng giữa đường với ngổn ngang xe cộ mà tôi chưa biết làm cách nào để vượt qua. Lúc đó tôi thèm khát một cái nắm tay thật chặt của chồng biết nhường nào. Lúc ốm nặng nằm trên giường, tôi mong một cái hôn nhẹ lên trán trước khi anh đi làm và để tôi lại một mình… Nhưng mọi thứ là điều mong ước quá xa vời…
Chồng tôi vô tâm đến mức tàn nhẫn và đáng sợ. Cuộc sống bình thường anh lạnh lùng, dửng dưng đã đành, những ngày lễ, ngày kỉ niệm anh cũng không bao giờ dành cho vợ lấy một chút gì đó gọi là ngọt ngào. Anh mải mê với kiếm tiền, với những giấc ngủ mà quên mất tôi cũng chỉ là một người vợ, một người phụ nữ.
Và rồi tôi ngoại tình. Đó là một người đồng nghiệp. Anh chưa có gia đình và tôi không bao giờ nghĩ sẽ lấy anh. Tôi không xứng đáng với anh. Nhưng anh lau nước mắt cho tôi khi biết tin người thân của tôi mất. Anh nắm chặt tay tôi khi tôi run lên vì lạnh. Anh hôn lên trán tôi khi tôi sợ sệt, ôm tôi vào lòng. Và anh hôn tôi, một nụ hôn nồng nhiệt nhất. Anh dành cho tôi những sự ngọt ngào mà không cần tôi phải cầu khiến.
Tôi biết, mọi người có thể nghĩ tôi ích kỉ khi mơ mộng hão huyền. Nhưng tâm hồn người phụ nữ như một cánh đồng cỏ khô và luôn cần sự yêu thương của người mình yêu tưới mát. Anh ấy đã làm giúp tôi, đã làm hồi sinh tình yêu trong tôi mà tưởng chừng nó đã chết kể từ khi tôi yêu chồng. Tôi cũng không ngây thơ khi nghĩ rằng tôi sẽ lấy anh ấy. Vì biết đâu đó anh ấy lại trở thành một người như chồng tôi bây giờ.
Tôi và người tình không đi quá giới hạn. Tôi không cho phép mình làm thế. Chỉ là những chiều mệt mỏi, tôi và anh đi dạo dọc bờ biển, nắm tay nhau, im lặng đủ để nghe thấy tiếng thở dài của nhau. Anh hôn tạm biệt tôi khi chúng tôi ra về… Tôi không biết bao giờ mọi thứ sẽ chấm dứt nhưng tôi cảm thấy mình được an ủi vì những điều yêu thương mà anh trao tặng.
Tôi biết mình đã sai. Nhưng ở đời để giữ chân một người đàn ông không bao giờ phản bội khó hơn nhiều so với giữ chân một người phụ nữ yêu chân thành. Chỉ cần đàn ông hiểu được, phụ nữ dù là cô gái tuổi 18 hay là bà lão tóc bạc thì trái tim cũng cần được yêu thương…