“Xuân người ta vì ấm mà cần tình, thu người ta vì lạnh mà cũng rất cần đôi” (X. D). Có lẽ vì thế mà người ta chọn cưới nhau khi mùa lạnh tới. Không phải chỉ là để có người nằm cùng giường, đắp chung chăn cho ấm mà còn để một mình bớt cô đơn, bớt cái cảm giác lạnh lùng khi chỉ có một mình trong những đêm dài lạnh. Mùa này, tháng mười, chưa cười đã tối, nên đêm dài lắm, một mình nằm ngóng cho hết đêm hẳn cơn buồn lại càng đậm đà thêm.
Đêm dài thì khổ những kẻ cô đơn, tìm mãi chả thấy có đứa bạn nào có thể lang thang cùng mình trong một buổi tối trời se lạnh như thế này. Có lẽ người ta thích hơi ấm của nhau hơn là ngồi cạnh một con bạn thân nghe nó nói về nhiệt huyết không buồn khi cô đơn của nó. Đành quay về nhà lên Facebook muốn tìm mấy đứa bạn thời chăn châu chuổng cời để tâm sự. Thì lại thấy thiên hạ post ảnh cưới ầm ầm.
Buồn bã lên giường đi ngủ, lại thấy chiếc chăn như rộng thênh thang, chiếc giường như lạnh lẽo hơn và một mình càng thấy bất an chống chếnh. Thầm nhủ riêng mình: mùa cưới rồi!
Sẽ nhận được nhiều lắm những tờ thiếp cưới thật đẹp, sẽ có nhiều lắm những lần một mình lò dò tới ăn cỗ cưới của một đứa bạn nào đó và tươi cười chúc hai vợ chồng nó hạnh phúc “đầu bạc răng long”.... Và cũng đôi lần thấp thỏm, khi nào mới tới lượt mình? Nhìn đứa bạn cùng tuổi cưới, nhìn những đứa em cùng cơ quan ít tuổi hơn cưới. Vỗ vai bọn nó cười: lại “có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi” nữa rồi! Cuối cùng, chỉ còn lại mình ta dong chơi cùng ta. Miệng thì cười phớ lớ nhưng lòng thầm buông tiếng thở dài: Mùa cưới ơi, khi nào người đặt riêng ta một chỗ!
Để trong cơn gió heo may tràn về qua phố, ta thôi trở mình trăn trở, giá như, có một vòng ôm thì sẽ ấm áp biết bao nhiêu. Thì ta sẽ thầm cảm ơn mày cơn giáo lạnh để ta biết có thứ thật ấm áp bên mình. Giờ thì ta biết, tại sao người ta cưới nhau. Tại sao, mùa này là mùa cưới của năm. Hẹn hò, yêu đương chỉ là để có thể cùng nhau hẹn ước giữa mùa này thôi!
***
Thỉnh thoảng nhận được điện thoại của con bạn thẽ thọt:
Mùa cưới rồi đó, mày không buồn sao? Tao biết hỏi mày là vô duyên, nhưng yêu đi thôi, rong chơi đủ rồi!
Lại thấy lòng mình chìm xuống, biết là con bạn nói đúng rồi, nhưng vẫn thấy cần phải cãi cho cái nỗi cô đơn của mình là lựa chọn tất nhiên không có gì phải buồn phiền cả. Nhưng cúp điện thoại xong, lại ngồi thẫn thờ nhìn trăng ngoài cửa. Cô đơn ơi, khi nào người mới chán ta? Quả thật, trăng tròn vẫn đẹp hơn là trăng khuyết! Ai chẳng muốn được lấp đầy những khoảng trống trong tim. Nhất là những kẻ cô đơn giữa mùa yêu đương.
Ừ, thì muốn yêu rồi đấy! Nhưng quay lại thì chả thấy ai, con gái gần ba mươi tuổi, người yêu cũ thì đã lấy vợ cả rồi, bọn bạn cấp ba hay đại học cũng vợ con đề huề, chả còn sót lại mấy tên. Nhìn về phía trước, có thấy ai đâu? Người thấp thì không muốn, người cao thì với chả tới. Nhưng vấn đề không phải là cao với thấp mà đâu phải muốn yêu là được, muốn thương là xong đâu?
Đời người con gái đâu dễ gì mà vơ bèo vạt tép khi mà công lao cha mẹ bỏ ra khác gì trời bể. Đã trả công được cha mẹ gì đâu mà vội vàng trà đạp kiểu ấy? Yêu ai bây giờ đây? Có phải mỗi sáng, nếu bước chân trái qua cửa, ngày đó sẽ may mắn, may mắn nào cũng chẳng mong, lòng chỉ chăm chăm mong cái may mắn là hôm nay ra khỏi nhà ngặp được người mà ông trời đã định se duyên. Ấy vậy mà tâm ước bé nhỏ ấy chả có ngày nào được toại nguyện cho tới tận bây giờ
***
Trong “Gái già xì tin”, nhân vật nữ chính bảo nếu gặp chồng cô ấy, cô ấy sẽ tát cho anh ta một cái thật đau vì tại sao lại trốn cô ấy kỹ tới mức để bây giờ mới cho cô ấy được biết mặt chỉ tên. Đúng thật, cái nỗi ấm ức ấy ai tính cho đủ, những ngày người ta có đôi có cặp mà lại bỏ mình bơ vơ trong ánh mắt thương cảm của những người không cô đơn. Trước sau gì cũng là của nhau, cớ gì mà bắt người ta chơi trò ú tim dai dẳng tới khó chịu như vậy. Ăn tát là đúng rồi. Nếu gặp người, ta sẽ tát cho người ba cái: Cái thứ nhất vì bắt ta đợi, cái thứ hai là cho ta gặp và cái thứ ba là bây giờ mới gặp. Nhưng bây giờ ta vẫn ngồi đây mơ được tát người!
Lại nhớ mấy câu thơ của Trần Hòa Bình:
“Nhận thêm một thiếp cưới, Thấy mình lẻ loi hơn, Thêm một đêm trăng tròn, Lại thấy mình đang khuyết”!
Cái nỗi khuyết hao ấy, người cứng rắn thì âm thầm chịu dựng, kẻ yếu mềm thì tìm người tỏ bày giúp đỡ. Nhưng trái tim con gái, mấy ai kiện định được với nỗi cô đơn. Nếu như với đàn bà, cô đơn là hãi hùng nhất. Thì với một cô gái chưa từng trải, cô đơn dễ làm con người ta thấy mình bị bỏ lại một góc nào đó gọi là lãng quên. Cứ ngỡ như, cả thế giới đã lãng quên duy nhất một người là ta.
Đâu phải những kẻ cô đơn là mạnh mẽ, đâu phải sống một mình là không cần ai, không cần dựa vào bờ vai ai đó trong những lúc yếu mềm, cô đơn không có nghĩa là ta thích nó, chỉ là ta bắt buộc mình phải thích nó mà thôi. Những kẻ cô đơn hãi nhất là mùa se đôi kết cặp. Hãi cái tình trạng cô đơn của mình không chấm dứt vào mùa sau. Ôi, mùa cưới của những người cô đơn.
Mùa cưới, lòng thắc thỏm hơn, buồn sâu hơn, lặng lẽ hơn và có đôi lần tự kỉ ngồi đếm mùa xuân đã qua của riêng mình. Mùa cưới là mùa uyên ương hạnh phúc, nhưng cũng là mùa mà những đôi mắt sâu của mẹ lén nhìn con gái mà buồn hơn, nén một tiếng thở dài: yêu con, thương con, với mẹ con vẫn là cô bé nhưng mẹ vẫn muốn cô bé gần ba mươi của mẹ có chồng đi thôi! Vì cũng là đàn bà nên mẹ biết, dù mạnh mẽ tới đâu, con gái mẹ vẫn cần có một bờ vai để dựa mỗi khi yếu đuối, cần một vòng tay ấm áp mỗi khi đối diện với những lạnh lẽo của cuộc đời… Và đặc biệt, mẹ biết, cô gái nào cũng muốn khoác lên mình chiếc áo cô dâu, bởi giây phút ấy là giây phút đẹp nhất trong cuộc đời người con gái, chắc hẳn, con gái mẹ cũng thầm mong ước! Và, mẹ chỉ mong, con mẹ hạnh phúc mỗi khi mùa cưới lại về! Bởi bên con, đã có người đàn ông của riêng mình!