Khi tôi viết những dòng này, tôi đang sống trong nỗi đau tột cùng. Mỗi khi màn đêm buông xuống, nằm bên chồng, với tôi chỉ còn là sự ê chề, tủi nhục.
Suốt những năm tháng yêu nhau. Tôi bị kìm kẹp bởi những nỗi sợ vô hình. Tôi đến bên anh khi không còn trong trắng. Mối tình đầu với những đam mê và khờ khạo khiến tôi không giữ được mình. Gặp anh, thấy anh là con người từng trải, dày dạn trong cuộc sống nên tôi đã hoàn toàn đổ gục. Cái ước mong được làm vợ anh của tôi càng lớn thì nỗi lo lắng trong tôi càng nhiều. Tôi sợ anh không chấp nhận người con gái đã không còn trinh tiết như tôi.
Anh yêu thương tôi thật lòng. Tôi nhận ra được sự nghiêm túc trong mối quan hệ mà anh tạo dựng với tôi. Trong những ngày tháng đó, có đôi lần vì ham muốn, anh đòi hỏi tôi nhưng tôi một mực chối từ. Không phải tôi không yêu anh nhưng vì tôi sợ khi mọi chuyện bại lộ, tôi không dám liều lĩnh vì tôi sợ sẽ mất anh. Vậy là sau vài lần đòi hỏi tôi không được, anh không hề thay lòng đổi dạ mà dường như càng coi trọng tôi. Sự tôn trọng của anh càng khiến tôi đau khổ hơn gấp bội. Với anh, tôi không khác nào một trinh nữ, một người con gái trân quý trong cái xã hội mà trinh tiết cũng dần trở nên dễ dàng ban tặng như lúc này.
Anh tự hào về tôi, tự hào vì yêu được tôi. Anh càng như vậy càng khiến tôi không thể mở lời. Mọi chuyện cứ diễn ra và tôi cứ phải đóng vai một “cô gái” trong trắng như ngần trước mặt anh. Có thể tôi đã quá hèn nhát, tôi dám làm mà không dám chịu trách nhiệm nhưng đúng là nỗi sợ hãi mất anh khiến tôi không còn đủ lí trí để thừa nhận điều ấy.
Đêm tân hôn. Ngay lúc nằm trong vòng tay anh, tôi đã khóc. Anh cứ ngỡ tôi sợ, lo lắng hoặc bất cứ một thứ tâm trạng nào đó đại loại thế của một cô gái lần đầu bên người đàn ông. Nhưng chỉ mình tôi biết rằng, một khoảng thời gian ngắn nữa thôi, vai diễn của tôi sẽ hạ mạn và không hiểu anh sẽ đón nhận con người thật của tôi như thế nào. Đó là lí do tôi khóc.
Anh khẽ cười khẩy khi cuộc "yêu" vừa tàn. Nụ cười khẩy mà tôi hiểu là sự khinh bỉ vì tôi không còn trong trắng. Một người đàn ông như anh đủ tinh tế để nhận ra điều đó. Tôi đã chờ đợi một lời tra khảo, thậm chí là một cái tát. Nhưng tất cả những gì anh làm là cười khẩy và quay đi mặc quần áo. Anh quay mặt vào tường để mặc tôi không mảnh vải che thân chỏng chơ trên chiếc giường cưới đêm tân hôn.
Những ngày tháng sau đó, anh coi tôi như một người đàn bà để thỏa mãn nhục dục chứ không phải là vợ. Tôi cần mẫn làm tốt mọi chức năng của một người vợ như một sự bù đắp nhưng với anh, điều ấy là hoàn toàn vô nghĩa. Nhiều hôm, tôi đang nấu nướng dưới bếp, anh ra hiệu tôi đi lên phòng và bắt tôi làm "chuyện ấy". Tôi không thể chống cự, chỉ biết ngoan ngoãn làm theo. Anh làm tất cả chỉthỏa mãn nhu cầu của anh. Anh không cần biết tôi thích hay không, tôi cảm nhận như thế nào? Lần nào xong việc anh cũng để mặc tôi với ngổn ngang những nỗi đau khổ.
Một lần như bao lần, anh lại giục giã tôi làm "chuyện ấy" giữa ban ngày như trách nhiệm của một người hầu cận. Quá đau đớn, tôi khóc và trách cứ anh. Đó là lần đầu tiên tôi được nghe từ miệng anh những lời cay nghiệt về chuyện tôi không còn trong trắng. Ánh mắt anh đỏ ngầu lên đầy sự hận thù, hàm răng anh nghiến chặt giận dữ: “Cô có tư cách gì để đòi hỏi. Cô nghĩ cô còn là một thánh nữ như cái cách mà cô đã từng lừa gạt tôi khi yêu à? Ngày đó, thấy cô kiên quyết từ chối không cho tôi gần gũi, tôi đã tưởng cô mẫu mực tới mức nào. Hóa ra cũng chỉ là một trò lừa gạt. Cô cũng chỉ là kẻ dối trá, sống buông thả nên giờ quyết lừa được một người để có được một tấm chồng thôi mà. Và tôi quá may mắn khi được làm thằng ngu ấy. Tôi không muốn bỏ cô vì tôi không muốn người đời nghĩ rằng tôi lấy vợ chỉ vì cái ấy. với tôi nó cũng không quá quan trọng nhưng tôi không muốn mình là một thằng ngu bị lừa. Vì thế, đừng bắt tôi phải ngọt ngào với cô khi mà ngay từ đầu cô đã dùng sự dối trá để đối xử với tôi”.
Vậy là sau đó, đêm nào tôi cũng chiều chồng. Tất nhiên, như một cái máy. Tôi không đủ cảm xúc để buồn hay oán giận. Tôi làm mọi thứ theo yêu cầu và bản năng. Gần 3 tháng trôi qua, khi tôi không còn đủ sức để làm vợ, tôi đã quyết định ra đi. Một tờ đơn ly hôn kí sẵn được tôi viết ra. Nhưng cuộc đời dường như luôn muốn đặt tôi vào sự trớ trêu. Ngày tôi muốn đưa cho anh tờ đơn ly hôn lại là ngày tôi phát hiện ra mình có thai.
Niềm hạnh phúc vỡ òa vì được làm mẹ khiến tim tôi như mềm lại. Tôi không còn nghĩ về những tủi hờn, không còn dằn vặt về việc giữa tôi và anh ai là người có lỗi. Tôi chỉ còn nghĩ tới hình hài bé nhỏ đang lớn dần trong tôi. Nhưng rồi niềm vui ấy lại lắng xuống khi tôi không biết sẽ phải đưa đẩy cuộc đời mình như thế nào trong suốt cuộc đời còn lại.
Giờ đây tôi đang khốn khổ giữa hai luồng suy nghĩ. Một mặt tôi muốn nói cho anh biết tôi đã có thai với hi vọng điều ấy có thể giúp tôi vớt vát cuộc hôn nhân này. Nhưng tôi rất sợ. Tôi sợ rằng anh ấy sẽ lại một lần nữa coi tôi như một công cụ sinh con. Nghĩa là anh ấy sẽ chỉ coi tôi như người sinh ra con anh ấy chứ không phải là vợ. Tôi sợ lòng hận thù của anh với tôi quá lớn. Vậy thì tôi sẽ sống như thế nào để tồn tại bên anh như vậy?
Đó là lí do tôi nghĩ tới việc giữ im lặng, đưa đơn li hôn để chấm dứt mối quan hệ đau khổ này. Tôi sẽ về bên nhà ngoại sống, làm việc và chờ đón đứa con chào đời. Nhưng trong thâm tâm, tôi thấy xót xa đếnt tái lòng khi nghĩ tới việc ngày đứa con bé bỏng của tôi chào đời lại không được sống trong tình thương của cả cha và mẹ.
Chỉ một sai lầm thời trẻ của tôi đã đẩy tôi vào bi kịch tới mức này. Và dường như còn đang đe dọa tới cả niềm hạnh phúc của con tôi. Tôi phải làm gì để thoát khỏi nỗi đau đớn này đây?
Bạn đang có những tâm sự, vui, buồn… muốn chia sẻ những bức ảnh đẹp, gửi lời nhắn (một bài hát, lời yêu, một tấm thiệp chúc mừng hay những dòng thơ nhỏ…) tới những người thân yêu của mình. Hãy để Ngoisao.vn đồng hành và giúp bạn! Vui lòng gửi tới email:tamsu@ngoisao.vn. Chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật và đăng tải những điều mà bạn muốn chia sẻ! |