Chị Hiền có một gia đình hạnh phúc với hai cô công chúa đẹp như thiên thần. Chồng chị cũng là người đàn ông chuẩn mực, không rượu chè cờ bạc, hết lòng yêu vợ thương con. Nhìn bề ngoài là vậy nhưng chẳng ai ngờ tổ ấm của chị đang lung lay vì lí do không ngờ.
Tết vừa rồi về quê, cả họ xúm vào nhắc nhở việc hai vợ chồng chị sớm sinh thêm thằng cu để nối dõi tông đường. Hiện giờ, hai con gái của anh chị đều đã lớn, nhà cửa rồi công việc của hai vợ chồng đều ổn định. Bố anh là trưởng họ, sinh được hai gái, hai trai. Dưới anh còn một người em trai cũng mới cưới vợ và đã có một cô con gái. Cả gia đình vốn mong chờ vợ chồng em trai anh sinh thêm con trai, nhưng không may em anh gặp tai nạn và giờ không thể có con được nữa. Thế là trách nhiệm sinh cháu đích tôn lại đổ lên vai vợ chồng chị Hiền.
Vốn là người hiểu biết, lại hết lòng với vợ con nên anh Vinh, chồng chị đã thẳng thắn từ chối. Anh nói với bố rằng thời buổi bây giờ không còn quan trọng chuyện đẻ con trai. Con nào cũng là con, chỉ cần ngoan ngoãn hiếu thuận với ông bà, bố mẹ là được. Hai con gái của anh chị xinh xắn, học giỏi, chắc chắn sẽ khiến ông bà tự hào. Hơn nữa, từ sau khi sinh đứa thứ hai, sức khỏe của chị Hiền đã yếu hẳn đi, anh không muốn vợ phải mạo hiểm đánh đổi sức khỏe, thậm chí là tính mạng để sinh thêm một đứa con.
Ảnh minh họa
Chẳng ngờ anh Vinh mới nói vậy mà bố chồng chị đã đùng đùng nổi giận, hắt luôn cả cốc rượu vào mặt con trai. Ông mắng anh là thằng con bất hiếu, không có trách nhiệm với dòng tộc.“Mày định để cho cả họ cười vào mặt tao à? Trưởng họ mà không có cháu trai nói dõi thì còn ra thể thống gì nữa?”.
Ngày hôm sau, trước khi hai vợ chồng về lại thành phố, anh chị nhận được tối hậu thư: “Phải sinh bằng được một đứa con trai, nếu không sẽ từ mặt”. Một đứa cháu trai giờ đây là niềm khao khát của bố mẹ chồng chị. Nó sẽ là vật bảo chứng cho việc ông bà đã làm tròn trách nhiệm với tổ tiên để có thể ngẩng cao đầu với dòng họ, để tự hào cho thiên hạ thấy được phúc đức của gia đình.
Dưới sức ép tứ phía, trở về thành phố, anh Vinh vẫn khuyên chị Hiền cứ thoải mái, hai cô con gái ngoan ngoãn với anh là quá đủ, không cần thêm một đứa con trai nào nữa. Chuyện của bố mẹ anh sẽ từ từ thuyết phục.
Chỉ có điều, dù chồng không thúc ép nhưng hơn ai hết, chị Hiền thấu hiểu những dằn vặt và khó xử về trách nhiệm của anh với gia đình. Thương chồng, và cũng vì niềm mong mỏi của bố mẹ, chị cố mang thai thêm lần nữa, bất chấp rủi ro sức khỏe.
Hôm ấy, vừa thử que lên hai vạch, bố mẹ chồng chị biết tin đã ngay lập tức lên thăm, mang theo nào gà, nào trứng để con dâu tẩm bổ. Thế nhưng chưa kịp vui mừng được bao lâu thì chị Hiền đã phải nhập viện mổ gấp do chửa ngoài tử cung, túi thai đã bị vỡ. Dù may mắn giữ được tính mạng nhưng chị Hiền đã phải cắt bỏ vòi dẫn trứng, không thể có con được nữa. Biết chuyện, bố mẹ chồng chị chẳng hỏi han sức khỏe con dâu thế nào, chỉ chép miệng thở dài:“Nhà này thật vô phước!”.
Những tưởng với tình hình như vậy, bố mẹ chồng chị sẽ thông cảm cho hai con mà không đề cập đến chuyện cháu trai nối dõi nữa. Chẳng ngờ họ đã có những dự tính riêng. Vừa rồi, ông bà gọi chồng chị về quê có việc gấp, hóa ra là ép anh đến gặp một cô gái quá lứa nhỡ thì ở làng bên. Anh cương quyết từ chối, nói rõ sẽ không bao giờ bỏ vợ thì bố mẹ chồng chị lại nói cứ đi lại để kiếm đứa con trai, trách nhiệm với hai mẹ con cô ấy ông bà sẽ lo. Nghe chồng về kể lại, chị Hiền chỉ biết ôm anh mà khóc. Chị vừa hạnh phúc vì may mắn có được một người chồng thấu hiểu và yêu thương, vừa tủi cho thân phận của một nàng dâu vô giá trị vì không đẻ được con trai.
Hóa ra bao nhiêu năm nay, những cố gắng của chị để làm tròn trách nhiệm của một cô con dâu thảo hiền, toàn tâm toàn ý với gia đình chồng không hề được thừa nhận. Dù con dâu hết lòng cung phụng, yêu kính nhà chồng thì vẫn có thể bị đối xử một cách vô tình vô nghĩa, chỉ vì tư tưởng lạc hậu về chuyện sinh con gái, con trai này.