Cũng giống như biết bao cô gái khác, bước vào tuổi yêu, tôi cũng ước ao, khao khát có một người đàn ông của riêng mình, có một gia đình, một tổ ấm nhưng rồi cuối cùng tôi lại gắn bó với anh – một người đàn ông có vợ. Đã hơn 3 năm tôi ở bên anh, không danh phận, không lợi lộc và tôi nguyện sẽ còn ở bên anh đến hết cuộc đời này dù chỉ với thân phận một cô bồ nhí. Vì yêu anh tôi sẽ chấp nhận mọi thiệt thòi.
Có lẽ cả tôi và anh đều là những con người đau khổ trong tình yêu vì đến với nhau quá muộn màng. Anh có một cuộc hôn nhân không hạnh phúc, không hề biết đến tình yêu nhưng lại không thể nào bỏ chị ấy. Chính vì anh không thể bỏ vợ nên tôi nguyện sẽ làm người đứng sau anh đến suốt cuộc đời này. Chúng tôi yêu nhau thì đâu cần phải với danh phận nào mới được yêu.
Anh hơn tôi 3 tuổi, đã có vợ và 2 con. Cuộc hôn nhân của anh giống như một nghĩa vụ đáp đền ơn huệ mà gia đình nhà vợ đã làm cho gia đình anh. Bố mẹ anh và bố mẹ vợ là bạn thân của nhau. Khi gia đình anh gặp khó khăn, trắc trở, chính bố mẹ vợ của anh đã giúp đỡ để thoát khỏi cảnh cùng cực đó. Kể từ lần ấy trở đi, 2 bên gia đình đã thân lại càng thân. Bố mẹ đôi bên đã có ý cho anh và chị ấy lấy nhau để thắt chặt thêm mối quan hệ và củng cố vị trí trong kinh doanh vì nếu hai bên hợp tác kinh tế sẽ rất mạnh.
Anh không yêu chị ấy nhưng vì nhà anh chịu ơn quá lớn nên anh không thể từ chối. Hơn nữa lúc đó anh cũng còn khá trẻ, nghĩ rằng hôn nhân cũng sẽ hạnh phúc khi bố mẹ đôi bên đều quý mến nhau như vậy nên anh đã bỏ cái suy nghĩ vợ chồng phải có tình yêu để cưới chị ấy. Anh tin rằng tình yêu có thể từ từ bồi đắp được sau khi cưới. Vậy là anh lấy vợ mà chưa một lần biết đến tình yêu.
Cuộc sống hôn nhân của anh có lẽ sẽ không tồi tệ đến mức đó nếu như chị ấy là một người sống biết điều. Chị ấy ốm yếu, bị bệnh tim nên anh rất thương. Nhưng tính cách, con người chị ấy thật khó chấp nhận. Trong cuộc sống, lúc nào chị ấy cũng tỏ ra hách dịch với chồng. Chị cho rằng gia đình anh có được ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ vào nhà chị ấy. Nếu không có bố mẹ chị ấy thì “không biết anh đã chết dấp, chết giúi chỗ nào”. Cách sống của chị khiến anh mệt mỏi nhưng anh lại không dám ly hôn.
Chị ốm yếu, bệnh tật như vậy, hai người lại có chung với nhau 2 đứa con, gia đình đôi bên đều vun vào… mọi thứ cứ trói buộc anh khiến anh không thể vùng vẫy mà thoát ra được. Anh sợ mang tiếng là người vong ơn bội nghĩa, là người chồng, người cha khốn nạn khi bỏ vợ trong hoàn cảnh này. Vì thế anh cứ gồng mình lên chống chịu. Hơn 30 tuổi, anh chưa một lần biết yêu là gì.
Cho tới một ngày, tôi và anh tình cờ quen nhau. Đôi mắt u buồn và gương mặt lúc nào cũng tâm trạng của anh làm tôi bị chú ý. Khi biết về hoàn cảnh của anh như vậy, tôi thương anh vô cùng. Tôi không phải là đứa dễ dãi trong tình cảm. Tôi chưa từng yêu ai trước khi gặp anh, chỉ khi ở bên anh tôi mới biết thế nào là rung động của con tim. Và anh cũng yêu tôi. Có thể gọi đó là tình yêu đầu của cả tôi và anh mặc dù chúng tôi không còn quá trẻ, dù anh cũng đã có vợ con.
Tôi ở bên anh không vụ lợi, không mưu cầu điều gì cho mình. Thậm chí tôi cũng không bắt anh phải có trách nhiệm. Tôi tin ở đời chúng ta có cái gọi là duyên phận. Anh có duyên mà không có phận với tôi. Anh và vợ gắn kết với nhau bởi số phận, không thể bỏ nhau. Còn tôi không có cái vinh dự được gắn bó với anh như vậy nhưng lại không thể tách rời vì tình yêu sâm đậm mà chúng tôi dành cho nhau.
Đã 3 năm bên anh tôi không hề cảm thấy đau khổ hay oán trách số phận. Tôi tình nguyện làm bồ nhí của anh suốt đời vì chúng tôi cần tình yêu này để cả hai cùng sống. Nếu chúng tôi chia tay, cả tôi và anh sẽ không còn sức lực để sống và làm bất cứ điều gì nữa. Tôi không ích kỉ bắt anh bỏ vợ bởi vì đó là cái trách nhiệm mà anh cần phải gánh, trách nhiệm của một người đàn ông. Trách nhiệm mà anh cần phải có với tôi chỉ đơn giản là yêu tôi thật nhiều. Với tôi như thế đã là quá đủ!