Mỗi khi cùng bạn bè tụ họp, Hằng đều rất tự tin về công việc của mình. Cô khoe với bạn bè rằng công việc của cô rất tốt lại còn lương cao, cô luôn coi mình cao hơn bạn bè bởi trong số bạn cô nhiều người còn chưa xin được việc.
Nhưng mỗi lần tụ họp, cô và bạn trai đều kiếm cớ vế trước, sau đó người khác phải thanh toán giúp họ. Cô nói có việc gấp phải đi hôm sau sẽ mời mọi người ăn tiệc linh đình nhưng bạn bè chưa bao giờ được dự bữa nào như lời cô nói.
Một tháng sau, Hằng cũng sắp xếp để bạn trai mình được đến khách sạn làm việc.
Bởi cô là một người rất mau mồm mau miệng, biết sống khôn khéo. Mỗi khi gặp sếp lại tỏ ra lễ phép, chăm chỉ nên hầu như các giám sát và sếp đều có ấn tượng tốt về cô. Tuy vậy, các đồng nghiệp biết rằng, bề ngoài cô như vậy nhưng thực ra thường thích tránh né những công việc vất vả, chỉ muốn chọn việc nhẹ, còn hay đùn đẩy trách nhiệm cho người khác. Khi gặp khách “sộp” thì niềm nở đón tiếp, khi gặp những vị khách bình dân thì đẩy cho người khác làm.
Trong đội lễ tân còn có một cô gái tên Huệ, là người rất chăm chỉ nhưng dường như công sức của Huệ thường bị Hằng “cướp trắng”, bởi mỗi khi báo cáo công việc Hằng lại thường nhận phần tốt về mình. Hằng còn thường chê bai Huệ là “quá quê mùa, không biết sống sao cho khôn khéo”.
Một hôm có một ông lão nông dân thật thà đến khách sạn. Lúc đó Hằng và bạn trai đang nói chuyện phiếm với nhau, thấy ông lão bước vào, Hằng nhếch mép cười rồi mặc kệ ông lão, tiếp tục nói chuyện.
Ông lão thấy thế liền tiến vào quầy lễ tân hỏi: “Sao thế, khách sạn đóng cửa rồi à?”.
“Không phải nhưng cháu nghĩ chỗ này không phù hợp với ông đâu ạ, ông nên tìm một khách sạn vừa tầm hơn đi ạ”., Hằng nói, thái độ có vẻ coi thường.
“Ồ, thì ra ở khách sạn cũng phải xem thân phận”., ông lão liền nói.
“Khách sạn cao cấp như thế này, ông có đủ tiền trả không ạ?” Hằng mất kiên nhẫn.
“Khách sạn làm ăn kiếm lời, cô còn quản khách hàng có phải là nhà quê chân đất không, có tiền là được, lấy cho tôi một phòng”, nói rồi ông lão lấy ra từ trong túi rất nhiều đồng tiền lẻ.
“Thật xin lỗi, khách sạn chúng tôi, hôm nay hết phòng”, Hằng nhìn vào đống tiền lẻ trong tay ông 1 cách khinh thường.
Lúc này Huệ vừa thay đồ chuẩn bị rời khỏi khách sạn, thấy ông lão và Hằng đang nói qua nói lại với nhau nên liền bước đến màn hình máy tính xem rồi nói: “Không có phòng trống, vậy những phòng này là thế nào”.
“Huệ, ca của cô xong rồi, cô lấy quyền gì mà quản việc của chúng tôi”, Hằng tức giận nói.
“Đây vốn dĩ là trách nhiệm chung, khách sạn đều đặt lợi ích lên hàng đầu. Cô lấy quyền của mình không cho người vào ở là ý gì?”, Huệ phản bác.
“Ông ơi, khách sạn vẫn còn phòng trống, ông cứ chờ ở đây một chút nhất định cô ta phải cho ông vào ở”, Huệ lại nói tiếp.
Ông lão nhìn Huệ gật đầu, ngay lúc đó bạn trai của Hằng tiến lại nắm chặt tay của Huệ nói: “Cô muốn đi mách lẻo với quản lý chứ gì, trước nay đều xem cô không thuận mắt rồi, cô thử nói thêm vài câu nữa xem nào”.
Huệ bị bóp chặt tay, rên lên đau đớn, ông lão liền chạy đến giúp đỡ cô, “Sao cậu có thế đánh người ta như thế”.
Bạn trai Hằng chỉ tay vào mặt ông lão quát: “Ông già đừng có đụng vào chuyện của người khác”.
Ông lão bực mình lấy điện thoại gọi cho ai đó, vừa bấm số ông vừa liếc nhìn Hằng và cậu bạn trai.
“Thật không hiểu nổi, khách sạn này là do anh chị mở chắc, các người cứ đợi đấy, tôi xem ai tuyển các người vào đây”. Ông lão vừa gọi điện thoại vừa nói.
Lúc này, vị quản lý vừa đi ra ngoài mới trở về. Nhìn thấy mọi người đang tranh cãi, anh nói: “Có chuyện gì bình tĩnh xử lý!“.
Bên ngoài đại sảnh có một chiếc xe sang trọng đến, xe vừa dừng bốn người trên xe vội vội vàng vàng bước xuống tiến vào đại sảnh, “Có chuyện gì thế?”.
Nhìn thấy bốn người này, tất cả các nhân viên khách sạn liền lập tức cúi đầu chào, vị quản lý lên tiếng: “Kính chào các ngài, lâu lâu mới ghé qua khách sạn. Chúng tôi hiện tại cũng không có việc gì lớn lắm.”
Mấy người quay ra nhìn ông lão, ngay lập tức giật mình, sắc mặt có chút kinh sợ, chạy đến hỏi thăm ông lão: “Chào ngài, ngài đến đây có việc gì đấy ạ?”.
“Tôi mà không đến thì cái khách sạn biến thành của hai anh chị kia rồi”, ông lão tức giận nói.
Hằng cảm thấy có chuyện chẳng lành, mặt biến sắc, cổ họng không thể thốt ra lời nào.
Ông lão liền đem sự tình có phòng nhưng không cho ông thuê vừa rồi ra nói, Huệ cũng kể ra những việc làm sai trái của bọn họ.
Quản lý nghe xong cũng thấy bực mình, quay sang: “Hai đứa còn không mau xin lỗi Chủ tịch hội đồng quản trị đi”.
Nghe thấy câu “Chủ tịch hội đồng quản trị” hai người bọn họ mặt tái mét…
“Không cần đâu, tôi không dám nhận đâu, tôi chỉ là ở nhà nhàn rỗi đến xem các anh quản lý khách sạn như thế nào, thật không ngờ đến rồi mới biết các anh thật là biết cách quản lý”, ông lão mỉa mai nói.
Huệ mang trà đến mời các vị khách trong đại sảnh uống. Ông lão uống một hớp trà rồi hỏi: “Cô Huệ, cô làm ở đây bao lâu rồi?”.
Huệ lễ phép đáp: “Cháu mới làm được hơn một năm, còn nhiều thiếu sót ạ“. Hằng đứng bên cạnh tuy không nói gì, nhưng mặt cô thể hiện rõ sự đố kỵ và tức giận.
Ông lão nhìn Huệ và nói: “Ồ, ta lại thấy cháu rất biết đối nhân xử thế. Thái độ làm việc có trách nhiệm và nghiêm túc. Từ ngày mai cháu hãy chuyển lên làm giám sát. Có một nhân viên trung thực và trách nhiệm như cháu ở cái khách sạn này ta sẽ thấy yên tâm hơn“.
Huệ nghe xong bị choáng váng nhưng cô bình tĩnh đáp: “Chủ tịch đã tin tưởng như vậy, cháu sẽ cố gắng hết sức làm tốt công việc của mình”. Về phần Hằng và bạn trai, chủ tịch cho họ thôi việc. Ông nói trong ngành dịch vụ này, điều tối thiểu nhất nhân viên cần làm là mỉm cười niềm nở đón khách. Chỉ có điều đó cũng không đáp ứng được thì hai người này quả không xứng đáng làm việc tại khách sạn này.
Huệ là người làm việc rất có trách nhiệm, làm việc theo đúng cương vị và chức trách. Hơn nữa cô còn là một người biết cảm thông, giúp đỡ người khác, là một người không tham lam, không hám lợi, thật khó để tìm được một người như vậy. Người tốt thì sẽ gặp được an lành, ngược lại người xấu xa sẽ bị quả báo như cặp đôi trong câu chuyện. Người xưa vẫn lưu truyền tới ngày nay về luật nhân quả: Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo! Quả không sai chút nào!