Chồng tôi làm cán bộ cho cơ quan nhà nước, còn tôi làm ở đơn vị khác tranh thủ “chân trong, chân ngoài" để kiếm thêm thu nhập cho gia đình. Dù đã có với nhau hai mặt con nhưng chồng tôi vẫn rất thương yêu và chiều vợ. Trong mọi việc thì hai vợ chồng đều bàn bạc chia sẻ với nhau.
Ở cơ quan của chồng, có cô H là bạn cũ hồi học cấp ba với tôi nên hai gia đình khá thân thiết. Cô H thường qua nhà tôi chơi. Nhiều lúc cô than thở mà cũng thương, chồng cô thì làm chủ dự án cho một công ty nước ngoài nên đi suốt, điều kiện gia đình hơn hẳn nhà tôi nhưng lại khó khăn về đường con cái. Một phần vì buồn nên cuối tuần cô hay sang nhà tôi cho khuây khỏa và để nghe được tiếng nói trẻ con.
Cũng là phụ nữ nên tôi hiểu được khao khát làm mẹ, nghe kể hai vợ chồng cũng thuốc thang đủ kiểu, "vái tứ phương" nhưng cuối cùng trời cũng không thương. Nhiều lúc hai chị em nói chuyện vui với nhau cô H nói: "Hay bảo anh Quân cho một đứa đáng yêu như thế này thì tốt quá. Em ghen tỵ với chị lắm đấy". Tôi cũng chỉ cười đùa lại: “Cô mà xin được gã bụt đất nhà tôi thì tôi cho luôn”…
Những bẵng một thời gian không thấy cô ấy sang nhà tôi gọi điện hỏi thăm thì cô H bảo mình đang mang bầu nên hạn chế đi lại, tôi cũng hỏi thăm, chúc mừng và hẹn khi nào thăm cô. Thời gian thấm thoát trôi, ngày sinh em bé tôi sang hỏi thăm cô H.
Đứa bé trai kháu khỉnh nhưng tôi ngờ ngợ khi đứa bé giống hệt con trai thứ hai của tôi. Linh cảm của người mẹ mách bảo đứa bé này có liên quan đến chồng mình.
Về nhà tôi hỏi khéo nhưng chồng cứ ngập ngừng. Khi bị hỏi dồn thì anh thừa nhận vì cô ấy van nài nên anh "cho con" và cả hai hứa sẽ không liên quan đến nhau và chồng tôi không cần có nghĩa vụ gì đối với đứa bé. Tôi như hóa điên về những gì mình vừa nghe, tôi không ngờ một người đã làm bố của hai đứa con rồi mà còn thiếu suy nghĩ vậy. Anh nghĩ mọi người sẽ không dị nghị khi đứa bé càng lớn càng giống anh như đúc, rồi mọi người cơ quan sẽ nghĩ sao và tôi làm sao ngẩng mặt lên được với anh em, hàng xóm.
Uất hận vì người chồng thiếu suy nghĩ, tôi bỏ về nhà mẹ đẻ để cho chồng tôi tự vấn bản thân về những gì mình gây ra. Bỏ anh thì con tôi ai nuôi, nhưng cứ tiếp tục tôi nghĩ mình không thể sống nổi với những lời bàn tán, dị nghị.
Cuộc điện thoại của cô H ngay sau đêm tôi bỏ nhà ra đi khiến tôi phải suy nghĩ. Cô cũng khóc, xin lỗi vợ chồng tôi và xin tôi tha thứ. Trái với thái độ gay gắt của tôi thì cô chỉ khóc mà tôi vẫn nghe rõ tiếng nấc qua đầu dây điện thoại. Cô nói: "Chỉ cần khi đầy tháng cháu, em sẽ cùng chồng định cư ở nước ngoài, mấy hôm nữa là em bay rồi. Em không mong được chị tha thứ nhưng mong chị hãy bỏ qua cho anh."
Giờ đây, tôi quay lại chăm sóc chồng con, thỉnh thoảng cô H cũng gọi về hỏi thăm gia đình. Tôi không cao thượng đến mức để tha thứ cho những lỗi lầm của người khác nhưng biết chấp nhận sống vì con và những người khác thì tôi làm được. Nhiều lúc tôi nhớ đến cô H, nhớ khuôn mặt non nớt giống chồng tôi như đúc, mà không còn một chút uất hận gì và hy vọng họ sẽ sống tốt bên trời xa.