Khi chị hai tôi mất, anh rể đã đập đầu vô tường đòi chết theo. Rồi khi chôn cất chị hai, anh lại lao xuống huyệt mộ ôm lấy nắp quan tài khiến ai nhìn thấy cũng không cầm được nước mắt. Mọi người phải lôi anh lên, “áp giải” về nhà, cắt cử người canh chừng để anh không làm chuyện dại dột…
Những ngày sau đó, anh không ăn, không ngủ, người phờ phạc cả đi. Bé Ti cứ lẫm chẫm bên cạnh. Nó không biết mẹ nó đi đâu, cũng không biết vì sao ba nó khóc lóc vật vã như một đứa con nít khát sữa đòi vú mẹ. Nó còn quá nhỏ để hiểu nỗi đau chia ly.
Đơn giản vì nó mới hơn 2 tuổi. Ban đêm, thỉnh thoảng nó cũng giật mình đòi mẹ, nhưng khi nhận ra giọng nói của tôi, nó ọ ẹ mấy tiếng rồi ngủ tiếp. Nó không cảm nhận được nỗi đau mà chỉ thấy thiếu hơi mẹ nên khóc đòi. Nó chỉ nhớ mẹ khi tôi chỉ bức ảnh chị hai trên bàn thờ. Nó nhìn chăm chú rồi bảo tôi: “Mẹ về trời rồi”. Được chừng 1 tháng thì nó gần như quên hẳn chị hai tôi.
Nhưng anh rể thì không như vậy. Sáng nào anh cũng giở mùng gọi chị hai dậy. Trưa nào anh cũng pha một ly cà phê đá để trên bàn làm việc của chị hai. Buổi tối anh đứng trước bàn thờ rì rầm rất lâu, sau đó anh viết nhật ký cho chị. Những dòng nhật ký thấm đẫm nước mắt, tình yêu, nỗi nhớ thương quay quắt của anh khiến ai đọc cũng không kềm được nước mắt.
Tôi cũng vậy. Ngày nào tôi cũng vào trang facebook của anh để xem hôm ấy anh tâm sự gì với chị của tôi. Anh nhớ từng chi tiết nhỏ nhặt nhất từ ngày anh chị quen nhau, yêu nhau. Anh nói về những tính xấu của chị với sự trìu mến đến rưng rưng lòng người đọc.
Một sợi tóc của chị còn vương lại trên gối cũng làm anh da diết nhớ thương, chiếc áo lót chị mặc đêm động phòng khiến anh loay hoay cả buổi cũng gợi cho anh hạnh phúc nghẹn ngào. Anh nhớ những lời càm ràm của chị, anh thèm khát được nghe chúng dù chỉ một lần.
Rồi thì những bữa cơm không có tiếng cười của chị, anh chan cơm bằng nước mắt. Cứ bưng chén cơm lên là anh lại phải đặt xuống để lau nước mắt. 6 năm yêu nhau, 4 năm chồng vợ nhưng ân tình của họ cao bằng núi, sâu bằng đại dương. Tôi và mọi người cảm nhận được điều đó qua những giọt nước mắt của anh, qua tiếng thở dài của anh, qua ánh mắt lúc nào cũng xa xăm của anh.
Mẹ tôi bỏ cả mấy đứa cháu nội con anh Ba để về ở với anh vì sợ anh buồn, nghĩ quẩn. Còn tôi thì gạt qua mọi nỗi thị phi để về trông cháu, tiện thể chăm sóc cho anh. Không biết từ bao giờ trong lòng tôi, hình tượng về một người đàn ông chung tình đã được sừng sững dựng lên thông qua hình ảnh của anh. Không biết tự bao giờ tôi đã nguyện với lòng, nếu anh ở vậy suốt đời để thờ chị hai tôi thì tôi cũng dám ở vậy suốt đời để chăm sóc cha con anh. Tình cảm đó là tự nguyện, thiêng liêng chứ không phải tình cảm trai gái bình thường.
Tôi nhớ có lần sau đám 100 ngày của chị hai, mẹ tôi có nói: “Con Mai nó không muốn thấy con èo uột như vầy đâu. Mai mốt nếu thấy chỗ nào được, con cứ bước tới, mẹ luôn ủng hộ con”. Nhưng anh rể tôi lắc đầu: “Con không bao giờ quên Mai đâu mẹ. Không ai có thể thay thế mẹ bé Ti trong lòng con”.
Tôi nghe vậy thì bảo mẹ: “Thôi, mẹ đừng có ép anh hai, chắc ảnh sợ cảnh mẹ ghẻ, con chồng; con anh con tôi…”. Mẹ tôi không nói thêm gì nhưng sau đó, một vài lần mẹ lặp lại với tôi như vậy. Tôi cằn nhằn: “Anh hai đã nói là không ai có thể thay thế chị hai mà sao mẹ cứ nói hoài vậy? Bộ mẹ muốn người ta về ăn hiếp cháu mình hả?”.
Tôi nói vậy thôi chớ thật ra còn có một lý do khác. Đó là vì tôi nghĩ, người như anh rể tôi mà lọt vô tay người phụ nữ khác thì uổng lắm. Chị hai tôi có phúc phần mà không được hưởng, nhưng có lẽ trên trời cao kia nhìn xuống, chị hai tôi cũng mỉm cười hạnh phúc với tình yêu tuy ngắn ngủi nhưng sâu đậm của mình.
Đúng một năm sau ngày chị hai mất, mẹ và tôi về lại nhà mình vì mẹ tôi nói anh rể đã nguôi ngoai. Hơn nữa, lễ nghĩa với người đã khuất xong rồi, mẹ tôi muốn anh rể được tự do. Tôi quyến luyến chia tay hai cha con anh nhưng ngày nào cũng ghé thăm họ. Một phần do tôi nhớ cháu, một phần tôi cũng muốn “đe” anh đừng có léng phéng với người phụ nữ nào khác vì lúc nào tôi cũng có thể thay chị hai tôi để ghen!
Cho đến một hôm, cách nay 2 tuần, tôi đi làm về thì thấy anh vừa từ trong nhà dắt xe ra. Thấy tôi nhưng anh không ở lại chơi như mọi lần mà vội vã chào rồi lên xe phóng đi. Tôi thấy lạ nên vào tới nhà là hỏi ngay: “Anh hai tới đây chi vậy mẹ? Con thấy vẻ mặt ảnh lạ lạ…”. Mẹ tôi im lặng hồi lâu mới chậm rãi nói: “Anh hai con qua xin phép mẹ cho nó cưới vợ”.
Tôi tưởng mình nghe nhầm nên hỏi lại: “Hả? Cái gì mà cưới vợ? Bộ ảnh giỡn mặt hả?”. Mẹ tôi đưa mắt nhìn xa xăm. Có lẽ mẹ cũng bất ngờ như tôi. Mẹ nói anh rể qua xin phép cuối tháng này cưới vợ. Đó là một người bạn cũ. Hai bên tình cờ gặp lại nhau khi cô gái đó về dự đám tang chị hai tôi.
Tôi nghe mà lùng bùng lỗ tai. Chị hai tôi mất mới 1 năm 2 tháng. Trong khoảng thời gian ấy, anh đã khóc hết đúng 1 năm. Tôi biết rõ vì đó là khoảng thời gian tôi và mẹ sống cùng anh. Nhất cử nhất động gì của anh tôi cũng biết. Thế mà vắng mẹ và tôi chỉ 2 tháng, đã có người phụ nữ khác chễm chệ ngồi thay vào chỗ chị tôi. Kỳ quặc hơn là cô ta không phải bồ bịch, qua đường mà anh tính chuyện cưới xin hẳn hoi.
Vậy thì những giọt nước mắt anh khóc chị hai tôi hóa ra là nước mắt cá sấu hay sao? Nước mắt cá sấu mà sao nó thấm đẫm và lay động như vậy? Tôi không thể nào hiểu nổi. Nếu ai đã một lần thấy anh rể tôi khóc vợ hẳn sẽ không tin những giọt nước mắt đó là giả dối, là cái mà người ta gọi là nước mắt cá sấu.
Tại sao một người đàn ông muốn đâm đầu chết theo vợ mà chưa được bao lâu đã có người đàn bà khác? Tất cả đàn ông đều như thế hay anh rể tôi chỉ là cá biệt? Nếu thế thì từ nay, xin các anh nếu chẳng may mất đi người bạn đời yêu dấu của mình thì hãy nuốt nước mắt ngược vào lòng, dằn nén nỗi đau, âm thầm chịu đựng chứ đừng khóc than rền rĩ như anh rể tôi. Những giọt nước mắt mà ban đầu tôi nghĩ là chân tình hóa ra là giả tạo tuốt!
Càng nghĩ tôi càng đau. Chẳng qua anh khóc là vì chị hai tôi mất đi, không còn ai hầu hạ, phục vụ anh, chăm sóc con cho anh để anh tự do bay nhảy. Anh khóc vì tiếc nhớ một người giúp việc quá tốt, quá hiền lành, quá nhẫn nại, chu đáo mà anh không thể tìm ở đâu ra với tiền công rẻ mạt như vậy. Anh khóc, suy cho cùng là vì bản thân anh chứ không phải vì chị hai tôi. “Đúng là nước mắt cá sấu!”- tôi đã nhắn tin cho anh như thế.
Không thấy anh trả lời. Mà làm sao trả lời được vì tôi đâu có nói sai? Anh đã đổ quá nhiều nước mắt cho chị hai tôi rồi sau đó lại phủi tay như thể người ta vứt đi một món hàng không còn giá trị sử dụng, hỏi làm sao tôi không tức, không điên, không ghen cho người chị vắn số của mình?
Giờ thì tôi đã ngộ ra. Đừng tin đàn ông khóc bởi nước mắt đối với họ cũng giống như một thứ nước để gột rửa. Đó đích thị là nước mắt cá sấu vì nó tự nhiên chảy ra chứ không phải xuất phát từ tình cảm chân thành, sâu nặng. 26 tuổi đầu tôi mới biết thế nào là nước mắt cá sấu. Đó chính là nước mắt đàn ông!