Không thể làm mẹ - nỗi bất hạnh đó khiến chị đau đớn tận tim gan. Một năm sau ngày cưới, anh chị vẫn chưa có tin vui mặc dù không áp dụng biện pháp kế hoạch nào. Anh sốt ruột, chị lo lắng, nội ngoại 2 bên thường xuyên hỏi thăm, giục giã. Đi khám thì nhận được kết quả: chị khó có khả năng có con.
Kể từ khi nhận được kết luận không khác gì phán quyết tử hình ấy, cả một quãng thời gian dài sau đó anh chị mệt mỏi với hành trình chạy chữa. Tây y, Đông y đủ cả, bất kể phương thuốc, cách thức gì, được ai mách là có thể có hiệu quả anh chị đều thử qua. Nhưng sau cùng cũng chẳng thể mang một thiên thần đến với gia đình chị. Đã có lúc chị nghĩ đến nhận một đứa con nuôi nếu anh đồng ý, không thì chị nguyện giải thoát cho anh để anh lấy người phụ nữ khác có thể sinh cho anh những đứa con xinh xắn.
Nhưng khi chị thốt ra 2 chữ “giải phóng” thì cả anh và bố mẹ chồng đều thiết tha níu giữ chị lại. Chị biết có thể trong cái quyết định níu giữ đó không hoàn toàn là tình cảm, mà còn thêm phần sĩ diện, không muốn đóng vai kẻ ác, nhưng chị vẫn thấy cảm động và được an ủi phần nào. Nhưng đồng thời với đó, nhà anh có đưa cho chị một điều kiện đi kèm: cho anh ra ngoài kiếm con! Anh với chị vẫn là vợ chồng, đứa con đó sẽ được mang về cho chị nuôi. Như vậy, đảm bảo anh vẫn có con ruột chứ không phải nhận con nuôi, chị với anh cũng không phải chia li đôi ngả. Chị gật đầu, nuốt nước mắt vào trong. “Nuôi con anh vẫn tốt hơn là một đứa trẻ không phải máu mủ của ai mà" - chị tự nhủ mà lòng xót xa vô hạn.
Kể từ khi anh ra ngoài và có quan hệ với người phụ nữ khác, tình cảm anh dành cho chị cứ nhạt dần, nhạt dần. Chị như một người vợ phải chứng kiến chồng ngoại tình công khai ngay trước mắt mà không làm gì được, thậm chí còn phải luôn vui vẻ, cười tươi chúc chồng... "thành công". Chị đau lắm, nhưng vẫn cố tự vực mình dậy bằng lí lẽ: “Ai bảo mình không thể có con!”.
Một thời gian dài như thế, anh ra ngoài thường xuyên nhưng cuối cùng cũng không có được đứa con nào. Bố mẹ chồng chị như nổi khùng lên, khi không biết đổ lỗi cho cái gì nữa, ông bà liền quy kết: “Chắc hẳn do ra ngoài không có tình cảm, không thoải mái tâm lí nên không thể có con! Giờ phải lấy vợ mới, đàng hoàng, danh chính ngôn thuận mới mong sinh được!”. Chị bật cười với mớ lí lẽ đó, chưa nói đến việc nguyên do đó đúng hay sai, nhưng chị thấy anh cũng đâu có miễn cưỡng, gượng ép với những cô gái đó. Nhiều lần chị thấy anh nhắn tin, gọi điện tình cảm, ngọt ngào với họ lắm mà.
Trước những lời nhận định của bố mẹ, anh không hề có ý kiến, có vẻ như cũng ngầm thừa nhận. Đến tận khi ông bà thẳng thừng đề nghị chị về việc lấy vợ 2 cho anh, không thì li hôn để anh cưới vợ khác, anh cũng không nói được một câu nào gọi là có. Chị chưa biết quyết định thế nào, còn lừng khừng thì ông bà trách chị ích kỉ, không biết nghĩ đến chồng và gia đình nhà chồng: "Bản thân không biết đẻ cũng không định cho nhà người ta có con cháu à?" . Anh vẫn chẳng lời nào bênh vực, biện minh giúp chị.
Sau nhiều đêm suy nghĩ, chị quyết định ly hôn với anh. Buồn đau, tất nhiên không thể tránh khỏi. Nhưng từ lúc chị quyết định cho anh ra ngoài kiếm con, trong lòng chị cũng dự cảm, bước đường này rồi sẽ chẳng còn xa xôi nữa đâu. Giờ, thái độ của anh hững hờ, lạnh nhạt như thế, chị còn gì mà luyến tiếc nữa. Khi nghe chị thông báo sẽ ly hôn, anh vẫn giữ thái độ im lặng quen thuộc, còn bố mẹ chồng chị thì quay ngoắt 180 độ, coi chị như người dưng, lạnh lùng tuyên bố: “Cô viết đơn đi, mai thằng T. (tên anh) đi nộp luôn cho nhanh. Tôi cho cô vài ngày để thu xếp chỗ ở, đến cuối tuần phải chuyển đồ đi, giờ 2 đứa chẳng còn là vợ chồng nữa rồi, cô cũng chẳng còn là con dâu của nhà này nên không cần ở lại đây nữa!”.
Chị viết đơn xong, anh kí đơn trong im lặng. Nhìn vẻ mặt dửng dưng vô cảm của anh, lòng chị nhói lên từng hồi. Anh đầy yêu thương, dịu dàng và ấm áp của những ngày xưa giờ đây chị muốn cũng chỉ có thể tìm trong quá khứ mà thôi. Anh hiện tại đối với chị, tình yêu không còn, tình nghĩa cũng chẳng còn nốt.
Không còn chốn quay về, chị phải đi thuê nhà. Thời gian chưa tìm được nhà, cả gia đình chồng gây áp lực cho chị nhiều lắm. Chị chẳng gì cũng đã từng là dâu con nhà họ, vậy mà để chị ở thêm vài ngày để tìm nhà dường như cũng là một việc quá khó khăn với họ. Còn anh, chẳng gì cũng là vợ chồng đầu gối tay ấp từng ấy năm, vậy mà chưa một lần nào anh đứng về phía chị. Để đẩy nhanh tiến độ tìm nhà, bố mẹ chồng lệnh cho anh đưa chị đi. Đến khi tìm được một căn phòng cũ, không giường không chiếu, nền nhà ẩm ướt, trần nhà dột vài chỗ, vậy mà anh nói tốt quá rồi. Và chẳng cần biết chị có đồng ý hay không, anh quyết định thuê phòng đó cho chị, còn tận tình giúp chị dọn đồ. "Đúng là một khi lấy phải người vợ không thể làm mẹ thì trong mắt chồng, mình chỉ như khối ung thư cần cắt bỏ…" - chị đau đớn nghĩ.