Ngày xưa mối tình sâu đậm của tôi là một anh chàng đẹp trai, thông minh, lắm tiền. Anh ta là cấp trên của tôi nhưng vì một cô gái khác mà đá tôi không thương tiếc. Tôi tốn 3 năm tuổi xuân cho mối tình này.
Sau khi chia tay, dù biết anh ta là kẻ không ra gì tôi vẫn rất vật vã, đau khổ tưởng muốn chết đi được.
Và rồi lúc đó chồng tôi xuất hiện, hồi đấy có nằm mơ tôi cũng không nghĩ tôi sẽ lấy một người đàn ông như thế. Anh có chiều cao hạn chế, thậm chí còn lùn hơn tôi, thua tôi 2 tuổi, công ăn việc làm không ổn định, tính cách cũng chả có gì khiến tôi cảm thấy thu hút và ấn tượng cả. Nhưng lúc đấy nghĩ mình không thể yêu được ai khác nên mặc dù gia đình, bạn bè can ngăn hết lời, tôi vẫn quyết định lấy anh.
Nhà tôi cũng vào diện khá giả nhưng chồng nhất quyết không chịu ở rể nên chúng tôi phải thuê một căn phòng nhỏ khá xập xệ để ở. Mẹ tôi hồi đấy mỗi lần sang thăm tôi lại xót xa rồi càm ràm tôi miết là nếu không chịu khổ được thì li dị đi cũng được, rồi trách chồng tôi làm con gái bà phải chịu nhiều khổ sở.
Những lần trước, chồng tôi đều im lặng, nhẫn nhịn nhưng lần gần đây nhất thấy chồng tôi bảo: “Mẹ yên tâm, chúng con sắp hết khổ rồi”. Mẹ tôi liếc xéo kiểu: “Tướng anh thì làm được trò trống gì?”. Còn tôi nghe thì vô cảm, kiểu thế giới có ra sao thì mặc kệ. Tình yêu chết thì mọi thứ cũng hết ấy.
Rồi có một ngày, trái tim khô héo của tôi dường như đã có nhịp đập trở lại. Tôi nhớ như in ngày đó khi chồng tôi tất tả trở về, quần áo xộc xệch, mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Tôi đang ngồi nhặt rau trong bếp thì chồng tôi chạy vào, cầm vai tôi lắc mạnh:
“Em để đấy đi, tối nay chúng mình đi ăn nhà hàng, vì lấy anh mà lâu rồi em không được đi ăn nhà hàng phải không? Đi đi, thay quần áo đi rồi anh chở em đi, em muốn ăn ở đâu, ở đâu cũng được”.
Đầu óc tôi lúc đấy gần như kiểu bị đơ đơ vậy, tôi vẫn không thể hiểu được là vì sao chồng tôi lại có thể phấn khích đến thế! Bình thường chồng tôi khá trầm tính và ít nói.
Tôi như một cái máy chạy đi thay quần áo rồi leo lên lên xe anh, nói đại một địa chỉ quen thuộc ngày trước hay đi ăn cùng gia đình.
Chìa cái menu ra trước mặt tôi, anh hớn hở: “Em xem đi, chọn món đi, món nào em thích ăn nhất ấy”.
Tôi nhìn mặt anh e ngại: “Anh có mang tiền theo không, em chỉ có hai ba trăm trong người”.
“Anh có. Em nhìn này”, anh đưa tay ra hiệu bí mật rồi dúi vào tay tôi một phong bì trong đó... "ôi trời ơi, sao mà nhiều tiền vậy?"- Tôi đã phải thốt lên khi nhìn thấy cả xấp tiền 500 nghìn dày cộp. Nếu anh không ra hiệu bảo tôi bình tĩnh chắc tôi sẽ hét toáng lên mất.
“Em! Em biết không, từ khi lấy được em, anh vẫn tự nhủ bản thân mình rằng, mình thật may mắn. Anh không nghĩ là em có thể chịu lấy một người nghèo khổ, xấu giai như anh. Đúng là anh lấy em với hai bàn tay trắng. Mỗi lần nhìn thấy em phải khổ sở để thích nghi dần với cuộc sống còn nhiều thiếu thốn, anh đã tự động viên mình phải cố gắng, cố gắng thật nhiều để người vợ mình yêu thương nhất này không còn phải khổ nữa. Và hôm nay anh coi như đã thành công được một nửa rồi, giống gà ngoại anh đem về nghiên cứu, nuôi thử đã thành công, xuất được gần 1000 con, trừ hết chi phí cũng lãi được gấp 6 lần. Hiện có rất nhiều đối tác muốn đặt thêm nên anh đang tính sẽ mở rộng thêm nữa.”
Rồi anh cầm tay tôi, ánh mắt long lanh: “Anh cám ơn em, cám ơn em nhiều lắm, vì em mà anh mới quyết tâm được như thế”.
Hạnh phúc, phải nói là quá hạnh phúc khiến nước mắt tôi trào ra. Bấy lâu nay tôi cứ để cho cuộc đời uổng phí, ở bên anh như một cái bóng dày vò anh thật nhiều, trong khi anh thì lăn lộn, khổ sở, không quản ngại ngày đêm vất vả vì tôi. Mỗi lần anh đi đêm về hôm tôi còn nghĩ anh nhậu nhẹt, gái gú chứ đâu nghĩ anh vì tôi mà chịu khổ như vậy.
Tôi nghỉ việc để cùng chồng chăm lo cho đàn gà, chúng tôi cũng cùng nghiên cứu để tìm hiểu thêm về những loại giống mới. Tôi hạnh phúc vì chúng tôi đã có thể tự mua đất, xây nhà. Bố mẹ tôi cũng không còn coi anh là “thằng ăn hại” như ngày xưa.
Trái đất tròn khi một ngày tôi tình cờ gặp lại người yêu cũ, không còn là người đàn ông hào hoa ngày nào, anh già đi trông thấy khi đang trong tình cảnh gà trống nuôi con vì vợ bỏ đi theo một người đàn ông Việt kiều giàu có hơn. Tôi cũng không dám khoe cuộc sống viên mãn, hạnh phúc mình đang có kẻo sợ anh buồn, thầm cám ơn anh vì ngày xưa đã bỏ tôi, thầm cám ơn vì trái tim mình đã hoàn toàn bình phục như thể người đàn ông trước mặt tôi đây chưa từng làm cho nó tan nát khi xưa.
Cám ơn vì cuộc sống đã cho tôi gặp được một “thầy thuốc tuyệt vời” đã chữa lành mọi vết thường và giúp tôi hồi sinh mãnh liệt đến như vậy.