Hai người đàn ông đó đều tốt, đều đáng để tôi gắn bó cả đời. Những giữa lý trí và tình cảm, tôi không biết phải chọn ai. Tôi đã phạm những sai lầm liên tiếp để rồi giờ đây tôi mới khổ thế này. Tôi khổ vì đòi ly hôn và giờ yêu lại chồng cũ.
Tôi lấy chồng năm 27 tuổi. Chồng tôi kém tôi 2 tuổi. Chúng tôi học cùng trường đại học nhưng anh ấy kém tôi một khóa (Năm đầu tôi trượt nên học chậm 1 năm). Sinh hoạt văn nghệ chung với nhau nên chúng tôi nảy sinh tình cảm. Năm cuối cùng trước khi chúng tôi tốt nghiệp, tôi có bầu và chúng tôi buộc phải cưới vì không muốn làm con khổ.
Đó là những năm tháng khó khăn nhất đối với tôi. Chồng tôi vẫn tiếp tục đi học trong sự chê cười của mọi người còn tôi làm bảo lưu xin nghỉ 1 năm ở nhà sinh con. Anh ra trường, đi là, cũng là lúc tôi học nốt cho xong chương trình. Những năm tháng đó, phần lớn là do hai bên gia đình giúp đỡ chứ nếu chỉ có hai vợ chồng sợ rằng chúng tôi đã không thể nuôi nổi con.
Sau 6 năm chung sống, vì có nhiều bất đồng nên tôi và anh đã ly hôn. Thực ra, nói đúng thì phải là tôi đòi ly hôn vì chồng tôi đã cố gắng níu kéo nhiều nhưng tôi không chịu. Tôi ngang ngược, ương bướng và tỏ ra mình mạnh mẽ không cần chồng. Ai cũng khuyên tôi nên suy nghĩ lại nhưng tôi bất chấp tất cả, tôi không đồng ý. Vậy là tôi ly hôn, chỉ vì những lần cãi nhau nhỏ nhặt trong cuộc sống.
Sau khi tôi ly hôn, tôi nhanh chóng bước vào mối quan hệ yêu đương với một người đàn ông khác, làm cùng công ty. Anh này chủ động tiến tới với tôi, sẵn sàng san sẻ trách nhiệm nuôi con cùng tôi. Anh là người có địa vị, có tiền và cũng trải qua một lần đổ vỡ nên rất muốn có mối quan hệ nghiêm túc. Chính anh đã thuê nhà riêng cho mẹ con tôi, mua sắm đồ đạc đầy đủ tiện nghi để mẹ con tôi có cuộc sống thoải mái hơn. Tôi nhận được từ anh quá nhiều thứ, cả tiền bạc và tình cảm.
Thực ra, tôi yêu anh không phải xuất phát từ tình cảm mà vì tôi muốn chứng minh cho chồng cũthấy tôi hoàn toàn có thể kiếm được người giỏi giang, nhiều tiền và yêu tôi hơn anh ta. Sự chăm lo của người đàn ông này khiến tôi hả hê với chồng lắm. Tôi có cảm giác đã làm cho chồng “trắng mắt ra” khi trước đó không biết trân trọng tôi.
Thế rồi người đàn ông ấy cũng đưa tôi về ra mắt. Gia đình anh quý tôi, nói đúng hơn là họ quý tôi vì thấy anh quá yêu tôi. Mọi người bàn bạc thống nhất chuyện cưới xin vì chúng tôi đều có tuổi rồi, cũng cần phải cưới để còn sinh con.
Nhưng đúng vào lúc đó thì tôi lại thấy chán. Tôi cứ nghĩ mối quan hệ này sẽ khiến tôi hả hê, sung sướng nhưng không, tôi thấy tiếc nuối, thấy sợ bị ràng buộc vào hôn nhân. Bởi lẽ, tôi đâu có yêu anh ấy. Đã vậy, cùng thời điểm đó tôi lại biết chồng cũ của tôi cũng đang tìm hiểu một người phụ nữ khác. Và tôi đau đớn nhận ra rằng, tôi vẫn còn yêu chồng cũ. Đó mới là tình yêu thực sự tồn tại trong lòng tôi. Chỉ là trước đó tôi ngang bướng không chịu thừa nhận.
Tôi và chồng cũ vẫn gặp nhau, chúng tôi vẫn duy trì mối quan hệ bạn bè vì con. Cuối tuần nào tôi cũng cùng anh đưa con đi chơi. Trước kia thì tôi luôn kể về người mới của mình để trêu ngươi anh. Nhưng giờ khi nghe anh nói về dự định sẽ cưới cô gái mới này tôi lại thấy hận và đau. Tôi muốn dùng con để phá mối quan hệ của họ, muốn họ bỏ nhau để anh quay về bên tôi. Nhưng còn người đàn ông yêu tôi, đã làm mọi chuyện vì tôi đang chờ một đám cưới thì tôi phải làm gì với anh? Tôi phải giải thích thế nào đây để anh chấp nhận sự thật phũ phàng này? Mong mọi người hãy cho tôi một lời khuyên. Tôi có nên chấp nhận lấy người mới hay tìm quay về bên chồng cũ vì đó mới là tình yêu đích thực của tôi?