Chào bạn P.L.Q với tâm sự: “Mình mua chuộc nhà chồng bằng tiền để lấy sự sung sướng!”.
Đọc những chia sẻ của bạn, thú thật mình không hiểu sao bạn lại bị mọi người ném đá nhiều thế. Riêng mình, mình thấy bạn P.L.Q nói đúng và chuẩn đấy. Bạn nói chẳng sai điều gì cả. Chỉ là cách nói của bạn hơi quá thô và thẳng mà thôi.
Mình không phải là người sống vì tiền hay có ý nghĩ bỏ tiền ra mua sự sung sướng ở nhà chồng giống như bạn. Nhưng thực tế như mình đây, khi có tiền cho hay hỗ trợ nhà chồng thì được mang tiếng dâu hiền, dâu quý. Song khi nhà chồng phải bỏ ra khoản tiền nào đó vì dính dáng tới mình, thì họ ngay lập tức thản nhiên đòi lại. Thậm chí, họ còn vì tiền mà bỏ qua cả danh dự, tự trọng của bản thân nữa.
Mình làm biên dịch tiếng Nhật của một công ty. Khi về nhà, vì chưa có con cái nên mình còn nhận làm dịch thêm cho một vài báo mạng. Vì thế, thu nhập mỗi tháng của mình tổng cộng không tháng nào dưới 20 triệu.
Có tiền, nhà chồng ai khó khăn vay mượn gì, mình cũng chẳng hẹp hòi và giúp đỡ rất nhiệt tình. Có tiền, thi thoảng mình cũng rủ mẹ chồng, em chồng đi spa làm đẹp, đi mua sắm và ngày lễ này nọ đều chẳng bao giờ thiếu quà cáp. Mình cũng thường xuyên mua sắm vật dụng cho nhà chồng.
Không phải mình muốn nịnh nọt họ hay tung tiền ra để mua chuộc sự quý mến của họ như bạn tác giả đây. Mình chỉ nghĩ đơn giản, mình coi bố mẹ chồng như bố mẹ đẻ, coi anh chị em nhà chồng như anh chị mình. Do đó, mình đối đãi với nhà đẻ như nào thì cũng đối đãi như vậy với nhà chồng. Tính mình lại tiêu hoang, không biết tiết kiệm. Thế nên có bao nhiêu, mình chỉ thích biếu và mua sắm tặng người thân.
Với mẹ chồng và những người nhà chồng, mình biếu bao nhiêu, mua cho cái gì dù đắt hay rẻ họ đều nhận hết. Chưa bao giờ họ bảo mình đừng mua cái này cái nọ cho họ vì sợ mình tốn kém. Họ cũng chẳng bao giờ nhắc mình phải tiết kiệm phòng khi ốm đau hay sinh con sau này. Điều này khác xa với nhà mẹ đẻ mình.
Mỗi lần mình mua gì về tặng mẹ đẻ hay cô em gái là y như rằng mẹ đẻ mình mắng. Bà bảo mình có gia đình rồi, phải tiết kiệm, phòng thân. Bởi cuộc sống không biết ngày mai thế nào. Những khi ấy mình toàn cười bảo: “Mẹ yên tâm, số con hết rồi lại có. Với lại con có công việc, không sợ chết đói đâu. Không làm chỗ này thì làm chỗ khác. Mẹ cứ lo xa”.
Mình hết lòng với nhà chồng vậy, những tưởng họ cũng sẽ chẳng tiếc gì mình. Và nếu như không có biến cố gần đây nhất xảy đến với mình, thì mình sẽ chẳng thể nào biết được nhà chồng mình cũng tham tiền đến thế. Với họ, chỉ có tiền là tiền. Còn danh dự, nhân phẩm thì không quan trọng.
Hơn 2 tháng trước, bố đẻ mình mất vì không qua nổi sự tấn công của bệnh tật. Mất bố, cả nhà mình ai cũng buồn và đau lòng. Nhất là mẹ, mình thương bà lắm.
Hôm bố mình mất, bố mẹ chồng và cả em chồng đều đến thăm viếng đầy đủ. Thậm chí họ còn ở lại giúp lo toan tang lễ cùng mẹ mình. Mình cảm động và tự hào với các bác, các cô đằng ngoại lắm. Ai cũng khen, mình có bố mẹ chồng tốt bụng, biết điều.
Mình càng giật mình hơn khi sau tang gia, mẹ đẻ bảo mình rằng, ông bà thông gia để phong bì phúng viếng 20 triệu. Mình cứ nghĩ, chắc do thương mẹ mình cô quả nên bố mẹ chồng vừa phúng viếng vừa muốn giúp đỡ chút vật chất cho gia đình mới để phong bì phúng viếng “dày” như vậy.
Nào ngờ, sau hơn 1 tuần bận đáng tang bố ở bên nhà ngoại, mình về nhà chồng và đi làm bình thường. Lúc này, mẹ chồng gọi mình lên phòng và bảo: “Vợ chồng mày tính trả lại bố mẹ tiền phong bì phúng viếng cho ông thông gia đi. Tao đi 20 triệu chỉ để cho bọn mày được đẹp mặt thôi”.
Thật sự, mình nghe xong thấy hụt hẫng và sốc lắm luôn. Mình còn cứ nghĩ, đi viếng thông gia như thế nào là tâm và trách nhiệm của bố mẹ chồng. Hơn nữa, bố mẹ chồng mình vẫn làm ra tiền. Chẳng hiểu sao ông bà lại có ý nghĩ để phong bì phúng viếng vậy cho “đẹp mặt” nữa?
Chuyện chưa dừng lại ở đó, 2 tuần sau đáng tang bố mình, đích thân mẹ chồng còn bất ngờ gọi điện cho thông gia đòi chia phong bì đám tang cho vợ chồng mình. Bà còn có ý mắng mẹ mình xơi xơi: “Bà xem chia phong bì phúng viếng của vợ chồng nó để các con sau này đi trả nợ. Đừng ăn cả của người chết”. Thấy bà thông gia ghê gớm nói vậy, mẹ mình ngượng tím mặt.
Mẹ chồng chưa hỏi qua vợ chồng mình sự tình đã vội gọi điện như vậy đề nghị thông gia thực ra oan cho mẹ mình quá. Sau đám tang, mẹ mình cũng có giao lại phong bì đám ma của bạn bè, người thân của vợ chồng mình đến phúng viếng bố mình.
Song vợ chồng mình nhất quyết không nhận dù mẹ cứ bắt cầm: “Các con cứ cầm lấy, để sau này còn phải đi trả lễ nhà bạn bè khi nhà họ có việc cần”. Vợ chồng mình bảo mẹ cứ dồn lại vì mẹ còn phải lo cho bố nhiều lần nữa sẽ rất vất vả. Mình chỉ lấy lại danh sách tên bạn bè đến phúng viếng (sau khi kiểm phong bì để biết bao nhiêu còn đáp lễ sau này).
Có thể nói, mẹ chồng đã đòi quyền lợi và hỏi thẳng thông gia việc chia phong bì cho con dâu, con trai của bà mà chẳng chút giữ ý chứ. Mẹ mình buồn, xấu hổ và căm tức mẹ chồng mình lắm.
Chồng mình biết chuyện đã về mắng mẹ chồng. Mẹ chồng chẳng những không ngượng ngùng gì còn nói hồn nhiên: “Phải đòi chứ, không cứ im im, bà bên ấy sẽ ỉm luôn đấy. Lúc ấy, chỉ có các con của mẹ là thiệt”.
Mình sững người luôn. Thì ra mẹ chồng mình cũng chẳng có tình nghĩa gì với thông gia hết. Với bà, chỉ tiền và các con bà là quan trọng nhất. Càng nói ra, mình càng khinh và thất vọng về cách ứng xử của mẹ chồng khủng khiếp.
Mình có nên nói thẳng với mẹ chồng về hành động vô duyên và quá thể của bà không? Mẹ mình thì không cho mình nói thẳng vì sợ nói ra lại to chuyện dù mẹ rất ấm ức.